Chương 171: Tin Tưởng Con Bé
“Tốt quá, cảm ơn ngươi!”
Đứng đối diện với con quái vật, nghe xong câu trả lời của mẹ, Lục Tân khẽ gật đầu với thái độ rất nghiêm túc.
Hắn thong thả bước về phía trước, tiếng hít thở bình tĩnh của hắn trở nên vô cùng rõ ràng trong sự im lặng chết chóc ở xung quanh.
Trên mặt đất ở xung quanh, trên những thi thể nằm la liệt đó, có rất nhiều đôi mắt đờ đẫn đang vây lấy hắn, như chăm chú nhìn bóng dáng cô độc in trên bức tường đổ nát ở đằng xa của hắn đang đi về phía cái bóng của con quái vật khổng lồ đến mức khiến người ta phải nghẹt thở.
Ánh đèn trên bức tường cao ở phía sau đang rọi đến một cách cứng ngắc.
Lúc này, bóng dáng của hắn hiện ra dưới ánh đèn cao trông rất bình thường so với con quái vật ở đằng xa.
Nhưng dáng vẻ khi Lục Tân di chuyển về phía con quái vật mặt người đáng sợ đó khiến em gái hắn hết sức cảnh giác.
Con bé không dám đến gần Lục Tân nữa, vẻ mặt của nó như sắp khóc, nó thậm chí còn bày ra dáng vẻ có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Cách nghĩ của ngươi rất hợp lý, mẹ đương nhiên phải ủng hộ ngươi.”
Bà nhìn Lục Tân, vẻ mặt hình như có chút phức tạp.
Nhưng khuôn mặt bà ấy chỉ lộ ra một nụ cười tán thành, bà ấy thậm chí còn khẽ vỗ tay.
Sau đó, bà ấy mỉm cười:
“Chỉ là, ngoài muốn giải quyết con quái vật này ra, ngươi còn muốn giải quyết ai nữa?”
Lục Tân hơi chần chừ, hắn nghiêng đầu nhìn mẹ rồi nói: “Hết rồi.”
Mẹ Lục Tân vẫn mỉm cười, khẽ lắc đầu:
“Vẫn còn.”
Lục Tân không nói nữa, hắn cảm thấy thái độ của mẹ lúc này hơi kỳ lạ.
Ở một nơi cách đó mười mấy km, trong một tòa nhà chung cư cũ nát, cha Lục Tân đang đi tới đi lui trong nhà với tâm trạng lo lắng và giận dữ. Thỉnh thoảng ông ấy lại đến bên cửa sổ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chốc chốc lại bước tới cửa rồi không ngừng đi đi lại lại.
Nụ cười trên khuôn mặt của mẹ Lục Tân vẫn không thay đổi, thanh lịch và đúng mực, như thể bà ấy đang thảo luận về việc mua gì cho bữa tối.
Mẹ chỉ về phía những người vẫn đang đứng kia, mỉm cười và nói:
“Ta biết ngươi luôn muốn gọi hắn ra…Nhưng sau khi hắn xuất hiện, có lẽ những người cần phải giải quyết còn nhiều hơn so với ngươi tưởng tượng …Ví dụ như, những người vẫn còn sống này…Ví dụ như, những người trong cả thành phố vệ tinh này…”
Lục Tân hơi ngẩn người.
Còn mẹ Lục Tân thì cười rất vui vẻ, hình như bà ấy có vẻ vui mừng trước tai họa của người khác:
“Đương nhiên, nếu ngươi muốn xử lý thật sạch sẽ, mẹ vẫn sẽ ủng hộ ngươi.”
Bà ấy vừa nói vừa siết chặt nắm đấm: “Cố lên.”
Lục Tân vốn đã nghiến chặt răng, nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của hắn bỗng nhiên trở nên hơi chần chừ.
Hắn do dự một lúc rồi nói:
“Theo ý kiến của ngươi, bây giờ ta nên làm thế nào?”
Nụ cười trên mặt mẹ Lục Tân không hề suy giảm: “Ngươi có tin tưởng người nhà của mình không?”
Lục Tân hơi im lặng.
Người nhà của hắn thật ra không phải là những người nhà thực sự, họ đã thu nhận hắn sau khi cô nhi viện bị phá hủy. Bây giờ, hắn thậm chí không nhớ nổi lúc đầu họ đã thu nhận hắn như thế nào, hắn chỉ cảm thấy, họ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa dường như đã ở bên hắn rất lâu rồi. Những người nhà này của hắn, mỗi người đều có một vài thói quen không tốt của riêng mình, đôi khi họ còn xúi giục hắn làm những điều xấu…
Có vẻ họ đều có những bí mật của riêng mình, và họ chỉ che giấu một mình hắn.
HÌnh như như mỗi người trong số họ đều cực kỳ lợi hại, chỉ có một mình hắn là người bình thường.
Những người nhà như vậy, làm sao hắn có thể tin tưởng cho được?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn khẽ gật đầu:
“Ta tin!”
Mẹ Lục Tân mỉm cười vui vẻ, đôi mắt bà ấy giống như có thể nhìn thấu được mọi sự, nhưng bà ấy không có ý định vạch trần Lục Tân.
“Nếu đã tin, ngươi đương nhiên phải tìm người nhà giúp đỡ rồi.”
Mẹ hắn mỉm cười, ánh mắt khẽ di chuyển, nhìn về phía em gái hắn.
Lục Tân cũng vô thức nhìn qua, thấy em gái đang nhìn hắn và mẹ bằng vẻ mặt cảnh giác, cứ như đang lo lắng mình sẽ bị hai người này lừa gạt, cơ thể con bé co lại như một con mèo đen nhỏ, sau đó nó nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn về phía Lục Tân.
“Ngươi vẫn luôn mượn sức mạnh của em gái ngươi, nhưng ngươi đã thực sự tin con bé chưa?”
Mẹ hắn giống như đang hòa giải cho hai đứa con không chịu nghe lời:
“Em gái ngươi dù hơi nghịch ngợm một chút, hơi xấu xí một chút, tính cách cũng hơi khó chịu một chút, nhưng con bé vẫn rất bám ngươi. Ngươi sợ con bé học phải những điều xấu, nên luôn đề phòng nó, nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc tin tưởng nó chưa?”
Lục Tân thoắt hiểu được những lời mẹ vừa nói, trong lòng hắn như run lên.
Đương nhiên là hắn không tin.
Em gái hắn là người thích những món đồ chơi khác biệt so với những món đồ chơi của người khác.
Nếu không trông chừng con bé thật sự giết người thì sao, e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, em gái hắn thực sự đã theo hắn xử lý rất nhiều việc…