Chương 172: Món Đồ Chơi Lớn
Thật lâu sau, Lục Tân mới chậm rãi nói: “Ta có thể tin tưởng được không?”
Mẹ hắn mỉm cười nói: “Ngươi lựa chọn tin tưởng sao?”
Câu hỏi này gần như khiến Lục Tân bế tắc.
Một lúc sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn nói gì với ta?”
“Điều ta muốn nói với ngươi là…”
Nụ cười trên mặt mẹ Lục Tân bỗng trở nên bí hiểm: “Ngươi vẫn luôn mượn năng lực của em gái mình…Nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc cho con bé mượn năng lực của ngươi chưa?”
Trong lòng Lục Tân nảy ra một ý tưởng ly kỳ.
Hắn chỉ cảm thấy mạch máu bên cạnh thái dương đang khẽ đập, trong lòng hắn như có cảm xúc nào đó đang dâng trào.
“Ngươi thật sự cho rằng ngươi rất bình thường ư?”
Nụ cười trên khuôn mặt mẹ Lục Tân càng trở nên bí ẩn hơn, bà ấy nhìn Lục Tân với ánh mắt dịu dàng:
“Ngươi có thể bước vào phạm vi ảnh hưởng của năng lực của người khác giống như một người bình thường, nhưng khi ở trong phạm vi năng lực của người khác, ngươi vẫn luôn giữ được sự tỉnh táo, đúng không? Ngươi có thể nghe thấy giọng nói mà chỉ người bình thường mới có thể nghe được, nhưng ngươi cảm thấy điều này là do cường độ tinh thần của ngươi cũng thấp như những người bình thường khác, hay là cường độ tinh thần của ngươi cao hơn những dị biến giả khác?”
Lục Tân đã hiểu ý của mẹ.
Thực ra, hắn vẫn luôn biết những chuyện này, hắn đã phát hiện từ rất lâu rồi.
Tình thế cấp bách, cứ chần chừ mỗi giây là sẽ có thêm rất nhiều người chết.
Vì vậy, Lục Tân đã đưa ra quyết định của riêng mình chỉ sau hai giây suy nghĩ.
“Ta tin ngươi!”
Hắn nhìn mẹ và nói.
Sau đó hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía em gái: “Ta cũng tin em gái.”
Bởi vì lúc này ánh mắt của hắn hơi kỳ lạ, em gái hắn vô thức lùi ra sau mấy bước, dáng vẻ con bé đầy cảnh giác.
Sau khi nhìn em gái, Lục Tân đột nhiên mỉm cười.
Hắn giơ tay chỉ về phía con quái vật mặt người khổng lồ ở đằng xa rồi nói: “Em gái à, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn có đồ chơi sao? Ta tặng con này cho ngươi, được không?”
Em gái hắn sững sờ trong giây lát, trên khuôn mặt bé nhỏ hiện rõ vẻ kinh ngạc và không tin nổi.
Tuy nhiên, biểu cảm này chẳng mấy chốc đã trở thành phấn khích và vui vẻ, con bé đứng thẳng người dậy rồi chạy nhanh về phía Lục Tân.
Nó nhảy trên không trung, dưới ánh trăng đỏ, dang rộng hai cánh tay nhỏ của mình.
Lục Tân lặng lẽ đứng đó, mặc cho em gái hắn như đang làm nũng, nhảy lên lưng rồi ôm lấy cổ hắn.
Mẹ Lục Tân ở ngay bên cạnh, bà ấy nhìn hai đứa con đang vui vẻ mà mỉm cười hạnh phúc.
Ở tòa nhà chung cư cách đó mười mấy km, cha Lục Tân đột nhiên phát ra một tiếng gầm vang trời, tiếng động ấy dường như làm rung chuyển cả tòa nhà chung cư, thậm chí gần như xuyên vào lòng đất, nhưng không ai có thể nghe thấy tiếng gầm mạnh mẽ như vậy, trong thành phố này, tất cả những người đang hoảng loạn, tất cả những người đang sợ hãi đều không biết có chuyện gì vừa xảy ra.
Cũng ngay lúc này, cơ thể Lục Tân nằm xuống, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười quỷ dị và u ám.
Sau đó, hắn đột nhiên bắt đầu lao về phía trước như một con quái vật vặn vẹo và quái dị.
Tốc độ của hắn ngày càng nhanh, sự hưng phấn trong mắt hắn càng ngày càng nhiều.
“Cảm ơn anh trai…”
Trong cơn gió thoảng qua bên người, hắn dường như mơ hồ nghe thấy tiếng cười vui vẻ của em gái:
“Đã tặng ta món đồ chơi lớn này…”
“Vù...”
Khoảnh khắc Lục Tân lao về phía quái vật mặt người, bầu không khí dường như trở nên ngột ngạt và nguy hiểm.
Lúc nãy, dù phải đối mặt với sự công kích mạnh đến đâu, quái vật tinh thần siêu cấp hai này cũng chỉ biết cắm đầu bò về phía trước, dung hợp với thể tinh thần lớn hơn để tăng cường sức mạnh cho bản thân. Bây giờ, nó giống như đột ngột cảm nhận được sự kinh động bất thường nào đó, cơ thể to lớn của nó bắt đầu run lên.
Cơ thể nó phồng to lên, không thể xoay người được. Tuy nhiên, trên thân thể của nó, những mặt người đang nhìn về hướng Lục Tân lại đồng thời mở to hai mắt, thoạt nhìn có đến hàng trăm khuôn mặt đang chen chúc đó đều trở nên hoảng sợ, đồng thời há to miệng.
m thanh mà chúng phát ra không phải tiếng la hét, mà là tiếng ồn ào phát ra từ bóng đèn khi điện áp không ổn định.
Khoảnh khắc những âm thanh này phát ra, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo như xuất hiện những gợn sóng, làn sóng xung kích hình vòng đang từng đợt từng đợt khuếch tán ra bên ngoài. Trong phạm vi ảnh hưởng của làn sóng xung kích này, trên mặt đất, những thể tinh thần đã bị nuốt chửng kìa lập tức biến thành những xác chết vô tri vô giác, cơ thể và tay chân của chúng thoắt cuộn lại, thoạt nhìn giống như từng đoạn lò xo.
“Đó là gì...”
Những binh lính tuần tra đã rút khỏi chiến trường này, thậm chí không dám quay lại nhìn, bỗng nhiên trong lòng run lên một hồi.
Họ kinh ngạc quay đầu lại nhìn, cảm thấy trong màn đêm sâu thẳm ấy có một loại sức mạnh khiến người ta sợ hãi.