Chương 173: Trường Lực Uốn Cong Tinh Thần
“Trường lực uốn cong tinh thần…”
Thằn Lằn khẽ nói một mình với sắc mặt nghiêm trọng, hoàn toàn không thấy nét cười đùa tí tửng thường ngày.
Là một dị biến giả, hắn có thể cảm nhận rõ ràng một sức mạnh tinh thần khổng lồ phía bức tường phía nam đang lan rộng.
Điều này khiến hắn lên tiếng với vẻ lo sợ và căng thẳng: “Tuy quái vật tinh thần đó có vẻ không có năng lực ô nhiễm ghê gớm gì, chỉ là những mảnh tinh thần được ghép lại, nhưng sau khi cường độ tinh thần của nó đạt đến một mức độ nhất định, trở nên vô cùng đáng sợ, chỉ cần tinh thần của nó được phóng thích ra ngoài, sẽ hình thành nên sức mạnh tư tưởng, những nơi chứa đầy sức mạnh tư tưởng chính là trường lực uốn cong phá hủy mọi thứ!”
Hắn nói những điều này không phải để giải thích, mà vì hắn căng thẳng.
Khi căng thẳng, hắn không thể không nói chuyện.
Nhưng Thiết Thúy và Hàn Băng đều không có tâm trạng nói hắn, cũng bắt đầu căng thẳng theo:
“Trường lực uốn cong tinh thần là năng lực có phạm vi ảnh hưởng kinh khủng nhất. Người bình thường sẽ lập tức phát điên hoặc trở nên ngu đần khị bị trường lực uốn cong tinh thần bao phủ. Khi dị biến giả bị bị trường lực uốn cong tinh thần bao phủ, nếu cường độ tinh thần hai bên chênh lệch quá nhiều, dị biến giả sẽ bị đối phương ảnh hưởng, dẫn đến mất kiểm soát...”
“Tốt nhất là hắn đừng để bị mất kiểm soát...”
Thằn Lằn thấp giọng nói: “Ta không muốn lại phải đi giải quyết đồng đội mất kiểm soát...”
“Lúc đầu chiêu mộ ta vào, các ngươi nói để ta đi cứu người, còn có thể chăm lo công việc kinh doanh của các chị gái mà không bị bắt... Nhưng không phải để đối phó với đồng đội...”
Nhất thời không một ai phản ứng đối với sự thật mà hắn vừa vô thức tiết lộ.
“Xoảng.”
“Xoảng.”
Sau khi sức mạnh tinh thần uốn cong vô hình được giải phóng, hai chiếc đèn pha vỡ tan trong nháy mắt, xung quanh chìm vào bóng tối.
Sau khi ánh đèn biến mất, ánh sáng của mặt trăng đỏ lại càng trở nên sáng hơn.
Lúc này trời vừa đổ mưa, bầu trời đêm trong xanh đến kỳ lạ, mặt trăng đỏ dường như ở gần mặt đất hơn bao giờ hết.
Dưới ánh trăng đỏ, Lục Tân lao như bay tới, hứng lấy luồng trường lực tinh thần vặn vẹo đó.
Sau đó hắn trực tiếp lao tới, trên mặt hắn lộ ra vẻ khinh miệt.
Giữa luồng trường lực dường như có thể bẻ cong sắt thép và bóp méo mọi suy nghĩ của mỗi người, Lục Tân dường như trở nên méo mó hơn cả trường lực này, khiến cho bức xạ tinh thần do quái vật này phóng ra hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến hắn, thậm chí không thể ảnh hưởng đến tốc độ lao về phía trước của hắn, thân hình hắn trực tiếp ngược dòng mà lao thẳng tới trước mặt quái vật mặt người một cách kỳ lạ. Sau đó, hắn duỗi hai tay ra, nhắm thẳng vào lưng quái vật mặt người.
Trước đây, khi thử loại trừ quái vật mặt người này, Lục Tân đã xé đi rất nhiều bộ phận của nó, nhưng đều vô ích.
Quái vật này có thể lập tức nuốt chửng càng nhiều thể tinh thần để bù vào những chỗ trống của mình.
Nhưng lần này, Lục Tân không xé nát mà tiến lại gần nó.
Hắn duỗi hai tay ra và vuốt ve nó.
“Rít rít rít…”
Đón lấy cánh tay của Lục Tân, những mặt người trên cơ thể quái vật bắt đầu há to từng cái miệng đến cực hạn, đến mức xuất hiện âm thanh kỳ quái khi dây thun cao su bị kéo căng. Những cái miệng không khác gì hố đen đó tựa như muốn cắn cánh tay hắn.
Nhưng tốc độ của Lục Tân nhanh hơn hẳn so với những mặt người này.
Hai bàn tay hắn nhanh chóng vuốt ve từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác.
Sau đó những khuôn mặt này lập tức thay đổi vị trí.
Có khi là các mặt người thay đổi vị trí cho nhau.
Có khi là mũi và miệng trên cùng một khuôn mặt thay đổi vị trí cho nhau.
Điều này khiến quái vật vốn méo mó và điên cuồng này bắt đầu trở nên không cân đối, ít nhất là bộ phận bị Lục Tân chạm vào trở nên không còn cân đối nữa, giống như một tổng thể hoàn chỉnh đột nhiên xuất hiện một mặt rối loạn nào đó.
Quái vật mặt người khổng lồ bắt đầu vặn vẹo, từng mặt người lăn về phía trước, khiến nó như một con rắn trườn về phía trước.
Khi bị tổn thương, nó sẽ vô thức nuốt chửng càng nhiều thể tinh thần hơn để lấp đầy bản thân.
Nó hoàn toàn không quan tâm những chỗ bị Lục Tân thương tổn, thậm chí có thể trực tiếp vứt bỏ bộ phận đó.
Suy cho cùng, ưu thế lớn nhất của nó chính là có thể nuốt chửng rất nhiều thể tinh thần như vậy, điều này khiến nó không sợ bị tổn thương, tổn thương nhiều đến thế nào, nó cũng có thể nhanh chóng bù đắp lại, cuối cùng người phải chết vẫn là người ở thành phố vệ tinh, người chịu thiệt thòi không phải nó.
Chỉ là, trong khoảnh khắc cơ thể của nó vẫn đang di chuyển, nó đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Những chỗ hai tay Lục Tân chạm vào, tất cả mặt người bắt đầu trở nên méo mó và không cân đối. Ban đầu, những chỗ bị méo mó chỉ là một phần rất nhỏ so với sự khổng lồ của quái vật, nhưng khi quái vật bắt đầu bò về phía trước, nó lại phát hiện từ một phần nhỏ đã trở nên méo mó đó, cảm giác méo mó đã bắt đầu lan rộng, khuôn mặt này ảnh hưởng hưởng đến khuôn mặt khác, sau đó ảnh hưởng càng lúc càng nhiều hơn.
Phần méo mó đang lớn lên.
Hơn nữa, cùng với diện tích méo mó ngày càng lớn, bề mặt tiếp xúc ngày càng rộng, tốc độ méo mó này cũng đang nhanh hơn.
Giống như một vết dầu dễ nhận thấy đang lan rộng trên mặt nước.