Chương 174: Ô Nhiễm Ngược Lại
Tốc độ bò về phía trước của quái vật tinh thần khổng lồ này đột nhiên chậm lại.
Bản năng của nó khiến nó cảm nhận được hậu quả đáng sợ nào đó.
“Đan Binh không giống như người thích khoác lác!”
Ngay lúc này, bên ngoài chiến trường này, trên tầng nóc một tòa nhà bất cứ lúc nào cũng có thể lao xuống bức tường phía nam để chi viện, Thằn Lằn vừa không ngừng tháo ra rồi lại lắp vào khẩu súng bắn tỉa trong tay, vừa không ngừng thao thao bất tuyệt:
“Nhưng ta vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc hắn có cách gì để đối phó với quái vật tinh thần đó.... Nó quá lớn, không thể giết chết được. Một dị biến giả hệ nhện như hắn, biết đối phó thế nào?”
Trong kênh trò chuyện, Thiết Thúy và Hàn Băng cũng im lặng, vì họ cũng không hiểu.
Là thành viên của nhóm phân tích thông tin, họ có hiểu biết sâu sắc về các nguồn ô nhiễm và dị biến giả, vì chỉ có như vậy, họ mới có thể tùy vào tình hình phức tạp khác nhau để đưa ra các đề xuất tương ứng, giúp các dị biến giả có thể phát huy tốt hơn
Nhưng càng như vậy, họ lại càng không rõ.
Năng lực hệ nhện chính là tác dụng lên bản thân nhiều hơn, vì vậy góc độ phát huy rất nhỏ.
Ngoài việc trang bị những vũ khí tiêu chuẩn tương ứng, hệ nhện hoàn toàn không có cách nào đối phó với quái vật tinh thần này…
“Hóa ra là vậy...”
Dưới bức tường cao, Lục Tân ở một góc nhìn tuyệt đối yên tĩnh, quan sát tất cả hành động của em gái, cuối cùng hắn cũng hiểu ra.
Mẹ hắn nói em gái có thể đối phó với quái vật này, nhưng lúc đầu hắn vẫn không hiểu.
Bây giờ hắn đã hiểu, hóa ra mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
Em gái đang ô nhiễm quái vật tinh thần này!
Nhìn từ góc độ năng lực ô nhiễm, trước mặt em gái, quái vật tinh thần này thật sự chỉ là một món đồ chơi mà thôi!
Một món đồ chơi…Cỡ lớn, biết cử động, biết kêu và vẫn còn sống…
Trong thời gian huấn luyện trước kia, Lục Tân cũng đã học được.
Nguồn ô nhiễm và dị biến giả có bản chất giống nhau.
Điều duy nhất phân biệt giữa hai khái niệm, là dị biến giả có thể khống chế năng lực của mình, còn nguồn ô nhiễm thì không. Cũng vì vậy, khi xuất hiện biến hoá, dị biến giả thường áp chế, hoặc hạn chế năng lực của mình, khác với nguồn ô nhiễm.
Như dị biến giả hệ nhện, họ có thể dễ dàng uốn cong thân mình, làm được nhiều chuyện mà người bình thường không thể làm được.
Nhưng bây giờ, Lục Tân lại chứng kiến em gái mình dùng năng lực của nó để bóp méo quái vật tinh thần kia.
Đây không phải dị biến giả có biến dị tinh thần.
Đây là một loại ô nhiễm.
“Rắc! Rắc! Rắc!”
Theo quái vật tinh thần ngày càng biến dạng, động tác của nó cũng bị ảnh hưởng.
Dường như nó đang cảm thấy hoảng hốt, không ngừng giãy dụa thân thể.
Hai bên thân thể to béo có vô số mặt người đang vươn mình hướng ra ngoài, trở thành một vật có hình trụ, rất to.
Vật hình trụ này tiếp tục giãn duỗi về các bên, sinh ra năm ngón tay, biến thành cánh tay dài chừng năm mét.
Hai cánh tay của nó nhào về phía trước, muốn chộp lấy Lục Tân.
Nhưng vì thân thể nó quá to lớn, đối với Lục Tân, động tác của nó vô cùng chậm chạp.
Lục Tân dùng cả tay chân, đạp lên từng cái mặt người một, nhanh chóng bò qua người nó, cơ thể hắn sử dụng một phương pháp trái ngược với những quy luật vật lý và cả giới hạn cơ thể con người để linh hoạt xoay chiều hay uốn éo, để tránh thoát sự truy bắt và phản kích của quái vật này.
Trong quá trình này, vì hắn không thể dừng lại một lúc quá lâu xung quanh người quái vật này, vì thế hắn không thể tiếp tục bóp méo những bộ phận khác của quái vật. Nhưng những bộ phận đã bị em gái làm biến dạng từ trước vẫn luôn giãn rộng, những bộ phận bị biến dạng càng ngày càng to ra, từ từ bao trùm hơn nữa cơ thể của quái vật tinh thần này, đây cũng chính là biểu hiện của việc nó chịu ảnh hưởng càng ngày càng lớn.
Cử động của nó bắt đầu có vẻ gượng gạo, động tác chậm rề rề, như thể bị đóng đinh vào đất.
Sự thay đổi này dường như đã tạo cho quái vật cảm giác khủng hoảng. Những gương mặt còn có thể động đậy, chưa bị biến dạng trên cơ thể nó đều thể hiện biểu cảm đau khổ và kinh hoàng, miệng há ngoác ra như đang khóc nức nở.
Tiếng khóc này vô cùng ồn ào chói tai, làm bầu không khí xung quanh ẩn chứa những tia điện lưu xoay chuyển cuồn cuộn.
Lục Tân đứng giữa những dòng “điện lưu” này, cảm giác như thể có vô số cây kim thép đâm vào não bộ mình, dùng sức khuấy động.
Nhưng trên mặt hắn lại mang biểu cảm vui vẻ, dường như muốn vỗ tay.
“Xoẹt...”
Cùng lúc đó, khi những bộ phận bị ô nhiễm dẫn tới vặn vẹo, không cân đối ngày càng nhiều, ảnh hưởng tới hành vi của quái vật. Quái vật đột nhiên đưa ra một quyết định không ai dám nghĩ tới, nó ra sức vươn dài người, vọt về phía trước.
Vì động tác giãy dụa này mà bộ phận bị biến dạng trên cơ thể bị nó dùng hết sức căng ra.
Tốc độ của nó cũng trở nên nhanh hơn, như một đám côn trùng hình người quỷ dị lúc nhúc chuyển động về phía trước.
Ở đằng trước là đám người vẫn chưa bị nó cắn nuốt hết tinh thần thể.