Chương 175: Nhìn Trộm
Hiện tại, người bị cắn nuốt tinh thần lực và chưa bị cắn nuốt tinh thần lực chia làm hai bộ phận đặc trưng rõ rệt. Người bị cắn nuốt tinh thần lực đều mềm oặt, ngã lăn ra đất, không có một chút sức lực nào, gương mặt cứng đơ. Còn những người chưa bị cắn nuốt tinh thần lực thì vẫn ngơ ngắc, trầm ngâm như cũ, đứng đối mặt với tường cao, im lặng rơi nước mắt, dường như đang đợi để thu hoạch rơm rạ vậy.
Quái vật tinh thần này dám bỏ những bộ phận bị ô nhiễm trên người, nhanh chóng cắn nuốt thêm những người này.
Nhưng ở hướng nó bò tới, chợt xuất hiện môt người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng, vô cùng sang trọng.
Mẹ cười với nó, dịu dàng như đang chiêu đãi một vị khách được mọi người hoan nghênh.
Quái vật mặt người dù đã bỏ một nửa cơ thể nhưng vẫn to béo mập mạp vô cùng. Tất cả những khuôn mặt trên người nó đều đồng loạt thể hiện vẻ sợ hãi. Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp này, nó không hề nghĩ ngợi mà quay đầu về, phóng về hướng Lục Tân.
Chỉ là khi nố quay đầu lại, đã thấy Lục Tân đứng trên đầu một quái vật to lớn, cười với nó.
Đó chính là phần nửa thân thể đã bị nó bỏ lại, trông khá giống với nó.
Chỉ là quái vật bên dưới chân Lục Tân thoạt nhìn còn vặn vẹo, kinh khủng tới dị thường. Bên ngoài của nó cũng được hợp thành bởi vô số gương mặt, nhưng mỗi gương mặt đều kì dị tới mức khiến người ta cảm thấy kinh tởm, như những bức tranh trừu tượng vậy.
Chỗ đáng ra phải là mắt lại mọc lên một cái mũi, phần mũi thì lại mọc cái miệng.
Vô số gương mặt trừu tượng tạo thành một quái vật trừu tượng to lớn, tất cả những con mắt đều đang nhìn về một phía.
“Hi hi, trông quái vật này thật là đần...”
Bên tai Lục Tân vang lên tiếng cười của em gái, nghe rất vui vẻ.
Thực ra chính hắn cũng mới hiểu được, em gái không chỉ làm quái vật tinh thần này bị ô nhiễm, còn coi phần cơ thể bị ô nhiễm trở nên biến dạng mà quái vật bỏ đi này trở thành đồ chơi của con bé.
Hai quái vật nhìn nhau gào thét dưới ánh trăng máu.
Sau đó, Lục Tân mỉm cười, giơ hai tay lên, như thể đang đàn một cây đàn dương cầm không có thật.
Quái vật tinh thần đang vặn vẹo dưới chân hắn như thể nổi điên, vô số khuôn mặt cùng gào thét, gắng sức vươn ra phía trước.
“Xẹt xẹt xẹt...”
Tiếng động phát ra như vô số dòng điện đan xen, va chạm với nhau.
Hai quái vật đụng thật mạnh vào nhau, cắn xé lẫn nhau.
Trong mắt người ngoài, họ cảm thấy trong không khí dường như có một quả lựu đạn vô hình đã phát nổ.
Trong không khí xuất hiện từng vòng xoắn như những ngọn lửa đang rực cháy, khiến tầm nhìn bị khúc xạ vì độ dày không đồng đều của không khí.
Vùng đất vốn trống không đột nhiên xuất hiện một hố sâu, một nguồn năng lượng vô hình nào đó tác động làm cho mảnh vụn, bụi đất bay tán loạn. Bùn đất như nước bị nấu sôi, thỉnh thoảng lại nổi lên từng cục.
Cảm giác rung động tuy yếu ớt nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng, tia nước văng về phía rất xa.
Khi vầng trăng máu chiếu rọi, sẽ thấy hai quái vật khổng lồ, thân hình biến dạng đánh nhau một cách tàn ác mà bình thản, có vẻ đồ sộ khác thường.
…
“Có gì đó không đúng...”
Bên ngoài thành phố Thanh Cảng, trên một toà nhà xa xa có một người đàn ông để râu quai nón, đầu đội mũ nội, hay phải nói là “Tần Nhiên”.
Nhìn đường nét bắt đầu trở nên rối loạn, hắn ta nhíu mày.
“Bây giờ hẳn là vẫn chưa đạt được cấp độ tinh thần đặt ra, mà đã bắt đầu trở nên không ổn định rồi?”
“Chỉ là một quả lựu đạn thí nghiệm mà thôi!”
Người đàn ông mặc bộ tây trang đỏ cười nói: “Lão đại à, ngươi quá căng thẳng rồi, cần ta dùng con rối để thám thính chút không?”
Tần Nhiên chăm chú suy tư một hồi rồi nói:
“Xem thử xem sao, nhưng chỉ xem chút thôi rồi phải cắt đứt liên lạc mãi mãi.”
“Ngươi thực sự lo lắng quá mức!”
“Ta cảm thấy không dị biến giả nào có thể ngăn cản một quả lựu đạn tinh thần phát nổ...”
Người đàn ông mặc bộ vest đỏ mỉm cười, nhìn về hướng thành phố Thanh Cảng, ngoắc ngoắc ngón út của bàn tay trái.
...
Thanh Cảng, thành phố vệ tinh số 2, bờ tường phía nam.
Trong đám người đứng lặng như những bó rơm rạ kia, đột nhiên có một người giật giật ngón tay út.
Sau đó, người này nháy mắt một cái.
Hắn đứng trong đám người bất động xung quanh, quay đầu một cách cứng ngắc, nhìn về hướng Lục Tân.
Thằn Lằn và quân tuần tra thành phố đều đã rút khỏi chiến trường này, ngay cả Trần Tinh cũng đã hạ lệnh đóng cửa, thiết lập giám sát.
Nhưng vẫn có rất nhiều người đang âm thầm quan sát chiến trường này, ghi lại tất cả những thay đổi.
Có một người đàn ông cầm máy quay, núp ở cửa ngầm phía dưới tường cao.
Có một người phụ nữ đứng trên mái toà nhà cao tầng cách đó hơn một cây số, dùng kính viễn vọng siêu cự để quan sát chiến trường này.
Trong một căn phòng ở thành phố vệ tinh số hai, một người đang ngồi im trên ghế sa lông, ánh mắt đờ đẫn không có tiêu điểm.
Tuy hắn ngồi trên ghế sa lông, nhưng ánh mắt dường như đang xuất hiện trên không trung, giữa những bức tường cao.
Trước đó, Lục Tân đã nói khiến những người khác rút hết ra khỏi chiến trường.
Không được nhìn trộm, không được tiếp cận, không được ghi hình.
Nhưng bây giờ, khi Lục Tân đang dốc hết sức để đối phó với quái vật tinh thần, vẫn xuất hiện rất nhiều cặp mắt không được sự cho phép.
Mẹ đứng lặng ở chỗ cũ, mỉm cười nhìn Lục Tân giải quyết quái vật tinh thần.
Bên tai tất cả những người đưa mắt nhìn trộm đột nhiên vang lên một tiếng “rắc” chói tai.
Đó là âm thanh cắt đứt vật gì đó.