Chương 176: Không Đúng
“Không đúng...”
Trên đỉnh toà nhà cao tầng bên ngoài thành phố vệ tinh, người đàn ông mặc vest đỏ đột nhiên mở mắt, hàng lông mày nhíu chặt lại.
Cậu bé có cái đầu lớn đứng bên cạnh chợt cảm thấy căng thẳng:
“Sao vậy?”
Gương mặt của người đàn ông mặc vest đỏ hơi tái nhợt, mang theo một sự nghi ngờ không thể giải thích được.
Hắn ta giơ tay trái của mình lên, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay út, lại ngoắc ngoắc ngón tay trỏ, sau đó năm ngón tay cuộn tròn lại với nhau. Hắn ta dùng sức nắm chặt bàn tay, biểu cảm trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu, như mù tịt không biết gì.
Qua một lúc hắn ta mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Con rối ta để lại chỗ kia giờ cũng không liên lạc được nữa rồi.... Như kiểu mối liên hệ giữa ta và bọn nó đã bị cắt đứt hoàn toàn vậy...”
Cậu bé có cái đầu lớn hơi sửng sốt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tần Nhiên bình tĩnh:
“Con nào?”
Giọng nói của người đàn ông mặc vest đỏ hơi khàn, hắn ta trầm mặc một lúc mới nói: “Tất cả.”
Tần Nhiên không nói gì nữa, sau đó như nghĩ tới chuyện gì, hắn ta bèn nhìn về hướng thành phố Thanh Cảng. Vạch kim trên bảng đồng hồ trên tay hắn ta có dao động cực lớn, vẽ ra từng góc nhọn.
Cậu bé có cái đầu lớn đứng bên cạnh nghiêng đầu đánh giá người đàn ông mặc vest đỏ, kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói câu này hơi kỳ lạ đấy, sao con rối có thể tự dưng biến mất được? Có khi nào do khoảng cách quá xa, vượt qua cả phạm vi ngươi có thể không chế không?”
“Không thể nào!”
Người đàn ông mặc vest đỏ lắc đầu, nói: “Trong phạm vi mười km, ta đã thử rất nhiều lần rồi.”
Tần Nhiên vẫn bình thản, nhẹ giọng nói: “Trước khi bị cắt đứt mối liên hệ, ngươi có nhìn thấy cái gì không?”
Người đàn ông mặc vest đỏ trầm tư suy nghĩ một lúc, nói: “Trước khi ta nhập vào cơ thể con rối, vì kết cấu não bộ và quá trình cải tạo của mỗi con rối là khác nhau, ta cũng phải trải qua một hồi rối loạn mới có thể hoàn toàn kiểm soát được nó. Vì vậy, trước khi ta dọn dẹp sạch sẽ phạm vi tầm nhìn, sẽ xuất hiện một mức độ tạp âm nhất định, sẽ có ảo giác và sẽ có những lổ hổng lớn nhấp nháy...”
Nói đến đây, hắn ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta cũng không biết có phải là ảo giác hay không nữa. Lần này khi mở mắt, dường như ta nhìn thấy một người phụ nữ, cô ấy mỉm cười, nhìn về phía ta...”
Cậu bé có cái đầu lớn hơi sửng sốt, thấp giọng nói: “Ngươi thèm phụ nữ đến điên rồi à?”
Người đàn ông mặc vest đỏ không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Tần Nhiên.
“Vậy không cần đợi nữa!”
Tần Nhiên lẳng lặng tựa như đang suy tư cái gì đó, nhìn về hướng thành phố Thanh Cảng.
Sau một lúc lâu, hắn ta đột nhiên nhìn vào chiếc điều khiển màn hình từ xa trên tay, bên trên chiếc điều khiển có một cái nút màu đỏ:
“Chuẩn bị rút lui!”
Cậu bé có cái đầu lớn kinh ngạc hỏi:
“Đại ca, có ghi chép số liệu về quá trình này cũng không nhất định sẽ lấy được tiền đâu...”
“Nhiệm vụ ghi chép số liệu về thí nghiệm đạn ô nhiễm tinh thần, công bố thất bại.”
Tần Nhiên nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh, cùng lúc đó, hắn ta đã quay người lại làm động tác rút lui với người canh gác. Nhưng việc hắn đưa ra quyết định này lại làm cho cậu bé có cái đầu lớn và người đàn ông mặc vest đỏ kinh ngạc. Hai người họ dường như không nghĩ đến đại ca lại dễ dàng từ bỏ nhiệm vụ này như vậy.
“Biết tại sao ta có thể sống lâu được như vậy không?”
Tần Nhiên như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hai người họ, hắn ta nhìn về phía họ cười, nói:
“Tuy ta có năng lực nhưng vẫn luôn duy trì sự cẩn thận của một con người bình thường. Lúc nào nên rút, ta sẽ không tham lam mà tiếp tục.”
Vừa nói, hắn ta không một chút do dự nhẹ nhàng ấn vào cái nút kia.
...
“Xảy ra chuyện gì?”
Vào lúc âm thanh cây kéo vang lên, đâu đâu cũng có người hoảng sợ.
Dưới bức tường cao, có người đang cầm máy ảnh, núp dưới cánh cửa khuất. Người đó cẩn thận nhắm ống kính vào một người đang đứng trên trường lực mơ hồ bị bóp méo, thoạt nhìn giống như một thanh niên đang bay trên không trung.
Hắn là một điều tra viên có thâm niên, hắn biết không thể nào chụp lại sự tồn tại của quái vật tinh thần, cho nên hắn chỉ có thể chụp lại mọi hành động của cậu thanh niên kia. Trong suốt quá trình này.thân hình vặn vẹo đến mức khoa trương của đối phương đã đạt tới tốc độ cao nhất, thậm chí lúc hắn ta đối diện với quái vật tinh thần, vẻ mặt hắn ta lộ ra vẻ hưng phấn mà khinh miệt làm cho điều tra viên cảm thấy kinh hãi không thôi.
Hắn không biết mình đang chụp cái gì, nhưng hắn biết tất cả đều rất có giá trị, vì thế hắn căng thẳng đến mức nín thở, chỉ biết âm thầm chụp ảnh.
Đột nhiên ống kính của hắn ngắm thẳng vào đối phương, hình ảnh có vẻ hơi mờ đi và bức ảnh chụp ra không còn chân thực chút nào nữa. Điều này làm hắn nghĩ rằng có vật gì đó ảnh hưởng đến ống kính, trong lòng thầm cả kinh ngẩng đầu lên theo bản năng.
Sau đó hắn phát hiện, hắn không còn nhìn thấy bất cứ cái gì nữa, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, không thể kiềm chế được hoảng hốt kêu to một tiếng.
Trong tai nghe, một giọng nói bình tĩnh truyền đến: “Chuột Chũi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn muốn trả lời nhưng cổ họng chỉ vang lên tiếng ứ ứ, không thể phát ra được bất cứ âm thanh gì, giống như dây thanh của đã hắn bị ai đó cắt đứt.
Hắn dùng sức duỗi tay định chạm vào chiếc máy ảnh bên cạnh, nhưng trước khi đầu ngón tay của hắn chạm được đến máy ảnh, hắn lại phát hiện thân máy ảnh đang từ từ bị bóp méo rồi vỡ vụn, giống như bị một năng lực vô hình ép thành những mảnh nhỏ.
---
Sự bí ẩn của Lục Tân đã được đẩy lên tới cực điểm. Tần Nhiên tưởng chừng là người qua đường nhưng lại chẳng 'qua đường' chút nào. Vậy rốt cục hắn là ai?