Chương 177: Con Bé Thực Sự Lợi Hại
Trên toà nhà cao cách đó ngàn mét, một người phụ nữ đang quan sát chiến trường qua kính viễn vọng. Ngay khi tiếng kéo cắt vang lên, cô ta ngay lập tức cảnh giác lùi lại phía sau một bước, đồng thời hơi khom người xuống, cầm con dao găm màu đen trong tay, nhìn về hướng phát ra âm thanh. Nhưng cô ta lại phát hiện ra chỗ đó chỉ là một khoảng trống rỗng tuếch không có bất cứ một thứ gì, tất cả như ảo giác vậy. Thậm chí ngay cả thiết bị báo động tinh thần cô ta đeo bên eo cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Chẳng lẽ do mình quá căng thẳng rồi sao?”
Người phụ nữ ngồi xổm xuống mặt đất một lúc mới chậm rãi đứng lên, cô ta chỉ thấy gió từ cánh cửa sổ đang mở toang kia thổi vào khiến toàn thân phát lạnh, cúi đầu xuống mới nhận ra phần áo trước ngực đã bị tách ra hai bên. Thoạt nhìn giống như bị ai đó dùng kéo cắt từ giữa ra.
Điều này làm cô ta ngạc nhiên, vội nhảy ra phía sau đồng thời lấy khẩu súng lục ra nhắm về phía trước rồi quay thật nhanh người lại nhắm về phía sau.
Vẫn không có một cái gì....
Cho đến lúc này cô ta mới phản ứng lại, cúi đầu xuống nhìn thì thấy dưới lớp áo bị rách ra hai bên xuất hiện một vệt máu kéo dài từ bụng dưới đến tận cổ.
Cô ta đột nhiên giật mình, hoá ra không chỉ có mỗi áo bị cắt rách.
...
Trong căn phòng kín, mọt người ngồi yên lặng trên ghế sô pha đang báo cáo tình hình trong kênh liên lạc đã được mã hoá:
“Ta nhìn thấy Đan Binh đang chiến đấu với một nhóm quái vật tinh thần, sức công phá của con quái vật tinh thần đó rất cao, ta còn chẳng dám đến quá gần. Nhưng mà điều làm ta cảm thấy kì lạ là, bây giờ Đan Binh không chỉ có một mình, bên cạnh hắn hình như tồn tại một nhóm tinh thần vặn vẹo...”
Giọng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, âm thanh trong kênh liên lạc khe khẽ vang lên: “Nói tiếp đi, cái gì vặn vẹo cơ?”
Nhưng sau khi nói một lúc lâu vẫn không thấy âm thanh từ đầu dây bên này, người bên kia kênh liên lạc phản ứng lại, đột ngột cắt đứt liên lạc.
Người ngồi trên ghế sô pha yên lặng như đã chết, hắn ta cứ lẳng lặng ngồi đó nhưng cái đầu đã lệch qua một lên.
“Dọn như vậy có được không?”
Dưới bức tường, Lục Tân không suy nghĩ đến những việc khác.
Lúc này hắn chỉ muốn loại trừ sạch sẽ quái vật tinh thần này trước khi nó nuốt chửng mọi người dưới bức tường.
Sau khi đồng ý cho em gái mượn năng lực của mình, hay nói đúng hơn là sau khi hoàn toàn tin tưởng em gái và để con bé chỉ đạo công việc dọn dẹp này, Lục Tân cảm thấy thư thái lạ thường. Hắn có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của con bé, ở một mức độ nào đó, hắn cũng phải thừa nhận rằng lúc này hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm như thể đã gỡ bỏ được một thứ gông cùm nào đó khỏi cơ thể.
Đã rất lâu rồi hắn không có được cảm giác này.
Trong trạng thái này, hắn như một người ngoài cuộc, hoàn toàn rời khỏi chiến trường, chỉ đứng một bên theo dõi trận chiến.
Đối với hắn, cảnh hai quái vật giết nhau giống như một vở kịch.
Đó là một cảnh tượng rất kỳ lạ, hai quái vật được tạo thành từ việc ghép nhiều cái mặt người lại với nhau.
Chỉ có điều, những mặt người trên thân thể quái vật là dáng vẻ của người bình thường, chúng dày đặc chi chít và mang những biểu cảm khác nhau, còn những mặt người đã bị em gái làm ô nhiễm, khuôn mặt nào cũng méo mó và hung ác.
Tính công kích của nó cũng mạnh hơn một chút so với quái vật tinh thần trông có vẻ bình thường hơn kia…
Nghĩ vậy, Lục Tân thú vị hơn.
Hắn vậy mà có thể cảm thấy một quái vật tinh thần khổng lồ và đáng sợ có vẻ bình thường …
Hai quái vật dính chặt vào nhau, dùng những cánh tay được tạo thành từ những cái mặt người của mình để xé xác nhau, dùng những khuôn mặt trên thân thể chính mình để cắn xé những khuôn mặt trên thân thể của quái vật còn lại, như hai bầy thú hoang. Tuy nhiên, rõ ràng quái vật bên phía em gái có kích thước nhỏ hơn nhưng nó hung hãn hơn.
Nó giống như một con Chihuahua méo mó.
Còn đối phương chỉ là một con chó Golden béo ú và vụng về.
Vì vậy, con bên phía em gái thoắt cái đã đè lên cơ thể của quái vật còn lại, như thể muốn nhấn chìm nó hoàn toàn.
Vô số khuôn mặt méo mó đang vùng vẫy, gặm nhấm lẫn nhau.
Quái vật tinh thần bị đè ở bên dưới gần như hoàn toàn không còn sức để kháng cự.
“Con bé thực sự rất lợi hại…”
Trong lòng Lục Tân không khỏi cảm thán, đồng thời nghĩ đến chuyện thật ra hắn vốn có thể giúp đỡ em gái bằng cách này.
Xem ra hắn thực sự có rất nhiều bí mật.
Đợi khi nào có cơ hội, hắn phải tìm hiểu về bản thân nhiều hơn mới được…Dù nói, hắn phát hiện ra rất nhiều bí mật của chính mình, nhưng câu nói muốn nghiên cứu về bản thân như vậy nghe vẫn có chút gì đó kỳ quái.