Chương 178: Kết Thúc Rồi
“Vù vù vù…”
Khi Lục Tân cảm thấy hơi yên tâm, thậm chí đang bắt đầu suy ngẫm về một số việc nào đó của mình thì một loại tín hiệu như có như không nào đó được truyền đến từ một nơi xa.
Lục Tân thấy quái vật tinh thần mập ú đó đột nhiên ngừng hết mọi động tác, mặc cho quái vật tinh thần méo mó mà em gái đang khống chế cắn xé mình, còn nó chỉ đứng bất động.
Lúc này, những khuôn mặt tạo nên cơ thể khổng lồ của nó đều đang lộ ra biểu cảm đờ đẫn và mơ màng.
Sau đó cơ thể nó đột nhiên phóng ra một tín hiệu mạnh mẽ, như thể có một sức mạnh vô hình đang lan tỏa ra xung quanh, tạo ra một loại âm thanh chấn động không biết có phải là ảo giác của thính giác hay không. Mỗi khuôn mặt bắt đầu trở nên mơ hồ và đục ngầu, như những bức tượng điêu khắc bằng băng, tan ra rồi tụ lại, sụp đổ và ẩn chứa sức mạnh đáng sợ ngoài sức tưởng tượng.
Lục Tân nhìn ra xa rồi khẽ nhíu mày.
“Không hay rồi…”
Bên ngoài khu đất hoang dưới bức tường phía nam, dù lúc này những người đã rút lui không tiếp tục theo dõi Lục Tân nữa, nhưng bất kể là thành viên của đội đặc nhiệm, các binh lính của đội tuần tra hay đội điều tra, ai cũng có trong tay một thiết bị kiểm tra tinh thần đặc chế, vì vậy họ cũng cảm nhận được tín hiệu dao động tinh thần mạnh mẽ và dồn dập đó.
Điều này khiến họ ý thức được một vấn đề: “Phải chăng quái vật tinh thần sắp phóng ra bức xạ cuối cùng?”
Trước đó, nhóm phân tích thông tin đã dự đoán được phản ứng cuối cùng của quái vật tinh thần này.
Việc giải phóng bức xạ tinh thần sẽ không khác gì một quả bom.
Không chỉ những người dưới bức tường cao này, thậm chí tất cả những người bị ảnh hưởng bởi bức xạ này trong bán kính mười km đều sẽ xảy ra chuyện.
Lục Tân ở lại đây, vốn là để giải quyết quả bom ô nhiễm tinh thần này.
Nhưng giờ đây, điềm báo của bức xạ đã xuất hiện, lẽ nào…
“Em gái…”
Khi Lục Tân nhận ra điều bất thường của quái vật tinh thần đó, trong lòng hắn vô thức gọi một tiếng.
Trong lòng hắn bỗng cảm thấy hơi lo lắng rồi lao về phía quái vật.
Nhưng khi hoàn hồn trở lại, hắn nhận ra mình không hề lao ra, người vừa lao ra chính là em gái hắn…
Lúc này, em gái trong chiếc váy trắng xộc xệch và bẩn thỉu từ trong thân thể hắn lao ra ngoài, sau đó con bé nhìn quái vật tinh thần mặt người giống như sắp nổ tung kia rồi cười khúc khích, sau đó con bé ra sức vươn dài cơ thể.
“Ha ha ha…”
Cơ thể con bé như thể bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo căng ra một cách mạnh mẽ.
Nhưng thân hình của nó vốn chỉ nhỏ nhắn như vậy, khi bị kéo căng ra nó đương nhiên sẽ không chịu nổi.
Vì vậy, khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể nó thoắt chia thành rất nhiều mảnh.
Lúc này, bất kể là bốn cái chân nhỏ hay là cơ thể đều tách ra những hướng khác nhau rồi bay lơ lửng giữa không trung.
Giống như những mô hình bằng gỗ hoàn chỉnh được tháo rời thành từng mảnh.
Nhưng xung quanh vẫn vang lên tiếng cười nói vui vẻ của em gái.
“Anh trai, ngươi mau nhìn xem, có rất nhiều ‘ta’ kìa…”
Trong tiếng cười của em gái, cơ thể khổng lồ của quái vật mặt người méo mó được hình thành bởi sự ô nhiễm của con bé cũng đang kéo dài ra và bắt đầu tự xé ra từ nhiều vị trí khác nhau ở chính giữa. Nó chủ động tự phân chia thành rất nhiều mảnh, nhưng không bởi vì sự phân chia mà tan biến, giữa những bộ phận khác nhau đó dường như vẫn tồn tại một mối liên hệ vô hình nhưng vô cùng bền chặt.
Sau khi phân chia, diện tích của nó đã trở nên lớn hơn.
Tiếp đó, quái vật tinh thần méo mó này bay ra từng mảnh, bao bọc lấy quái vật tinh thần sắp nổ tung đó.
Bức xạ khổng lồ, được giải phóng trong vòng tay của em gái.
Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Lục Tân bỗng có một cảm giác đau đớn khác thường, như bị một cây kim thép cắm vào não, sau đó lắc mạnh.
Lục Tân nhìn em gái vui vẻ ôm lấy quái vật đang chuẩn bị phóng ra bức xạ tinh thần mạnh mẽ, khiến sức mạnh của nó không thể mặc ý lan truyền ra xung quanh. Hắn biết đây là một trong những năng lực của em gái, nhưng không hiểu tại sao hắn thật sự không muốn nhìn thấy cảnh này.
“Kết thúc rồi…”
Cùng lúc này, Tần Nhiên và những năng lực giả khác đã sẵn sàng rút lui.
Những chiếc móc dày và to được cố định vào mép tòa nhà ba mươi tầng, họ tuột xuống dưới trong tư thế rất chuyên nghiệp.
Tần Nhiên là người cuối cùng xuống lầu.
Hắn đợi lâu hơn những người khác hai giây, sau khi bấm nút, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy dò.
Hắn đã đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy có bất kỳ sự thay đổi số liệu nào ở trên đó.
“Nước ở thành phố Thanh Cảng rất sâu…”
Phát hiện này khiến hắn hít sâu một hơi, không chút do dự đi thẳng đến mép tòa nhà.
Khoảnh khắc sắp quay đầu lại, hắn đột nhiên liếc nhìn về phía sau.
Không biết có phải là ảo giác không, hắn mơ hồ cảm thấy hình như có một người phụ nữ vừa liếc mắt nhìn mình.