Chương 179: Tiến Vào Kiếm Tra
“Vừa rồi là gì vậy…”
Trước khi quái vật tinh thần mặt người bắt đầu trở nên mờ nhạt giống như sắp tan biến, ở đằng xa, Thằn Lằn đang quan sát đột nhiên sửng sốt, hắn nhanh chóng nhảy lên rồi quay đầu nhìn về phía vị trí bức tường cao.
Sau khi cẩn thận cảm nhận, hắn thấp giọng kêu lên: “Ta cảm nhận được sự sụp đổ của sức mạnh tinh thần, quái vật mặt người kia…Sắp nổ tung rồi.”
Không biết hắn đang nghĩ gì mà khi nói ra những lời này, vẻ mặt của hắn thậm chí bắt đầu trở nên hơi vặn vẹo.
“Bây giờ cường độ tinh thần của quái vật là bao nhiêu?”
Trong kênh trò chuyện, Thiết Thúy nhanh chóng hỏi với một giọng bình tĩnh.
Thằn Lằn lấy chiếc máy dò trong tay ra, sau khi nhìn thoáng qua, hắn khẽ nói: “Ta có thể đo được tàn dư của sức mạnh tinh thần ở mức gần một trăm đơn vị từ vị trí cách đó ba nghìn mét. Có thể suy đoán rằng quái vật tinh thần dưới bức tường cao có cường độ tinh thần ít nhất cũng phải hơn hai nghìn đơn vị.... Như vậy đã là rất ít rồi, vừa rồi lúc chúng tôi rời đi, cường độ tinh thần của nó đang không ngừng tăng lên, xấp xỉ bốn nghìn…”
“Nói cách khác, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Đan Binh đã làm suy yếu đi một nửa cường độ tinh thần của nó ư?”
“Cho dù cường độ tinh thần chỉ có hai nghìn đơn vị cũng có thể gây ra hậu quả vô cùng đáng sợ…”
Trên kênh trò chuyện, sau khi tính toán nhanh, Thiết Thúy đã tiếp lời Thằn Lằn:
“Nếu cường độ tinh thần ở mức hai nghìn đơn vị nổ tung, dù quái vật tinh thần đó không có đặc tính ô nhiễm nào khác, chỉ là một luồng trường lực tinh thần uốn cong, nhưng nếu nổ tung trong nháy mắt thì…”
Cô khẽ cử động cơ thể rồi thấp giọng nói: “Gần như tương đương với mười kg thuốc nổ TNT!”
“Mà điều đáng sợ nhất là, khi nó bùng phát sẽ tạo thành một trận dịch bệnh tinh thần làm tinh thần bị biến dạng, vùng bức xạ sẽ vượt quá bán kính ba nghìn mét. Trong phạm vi của bức xạ này, tất cả người bình thường sẽ chết ngay lập tức hoặc bị biến dạng rồi trở thành nhiều nguồn ô nhiễm…”
Thằn Lằn kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên: “Có cần mời đội đặc nhiệm vào cuộc không?”
Thiết Thúy nói khẽ: “Bây giờ họ vào cuộc cũng không kịp nữa rồi…”
“Không cần!”
Trên kênh trò chuyện, giọng nói của Hàn Băng đột nhiên vang lên với vẻ rất ổn định.
Thiết Thúy vô thức hỏi: “Tại sao?”
“Vì ta vẫn luôn chờ trên kênh trò chuyện, đến bây giờ Đan Binh tiên sinh vẫn chưa yêu cầu ta giúp đỡ.”
Giọng nói của Hàn Băng nhẹ nhàng vang lên: “Đan Binh tiên sinh là một người rất đáng tin cậy, hắn không yêu cầu sự giúp đỡ có nghĩa là hắn có thể tự mình xử lý!”
Thằn Lằn nhất thời không biết nên nói gì.
Ngay khoảnh khắc này, một cảm giác chấn động rõ ràng và khác thường đột nhiên truyền đến, có thể nhìn thấy bằng mắt thường mặt đất và tòa nhà nơi hắn đang đứng trở nên lắc lư, cảm giác chấn động lần này không phải đến từ tinh thần, mà đến từ sự rung chuyển thực tế của mặt đất. Sau một thoáng sững sờ, Thằn Lằn đột nhiên trèo một mạch lên nóc tòa nhà rồi lo lắng nhìn về hướng bức tường phía nam.
Tại vị trí bức tường phía nam, không hề xuất hiện ánh lửa mà giống như có một lượng lớn bụi mịn bốc lên.
Thằn Lằn không thể nhìn thấy gì, hắn nhìn lòng bàn tay mình với vẻ căng thẳng.
Trên mặt hiển thị của chiếc máy đo trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi của Thằn Lằn, tàn dư của sức mạnh tinh thần đang giảm xuống nhanh chóng.
“Đây là…”
Thằn Lằn ngẩn người tại chỗ.
“Báo cáo: Xung quanh bức tường phía nam của thành phố vệ tinh số hai, cường độ tinh thần đang giảm xuống nhanh chóng!”
“Bức xạ tinh thần đang biến mất, gần bằng không!”
“Xin chỉ thị, có cần tiến vào hiện trường không?”
“…”
Trong cùng một thời điểm, các báo cáo và trình báo tương tự vang lên khắp nơi trong thành phố Thanh Cảng.
Sau đó là quá trình chờ đợi của không biết bao nhiêu con người.
Chắc hẳn lúc này có rất nhiều người ở rất nhiều nơi đang loay hoay không biết nên làm gì tiếp theo.
Người đầu tiên nhận được mệnh lệnh là Thằn Lằn: “Bên trên đã phê chuẩn, Thằn Lằn, tiến vào hiện trường để kiểm tra…”
Thằn Lằn đồng ý ngay, lúc hắn đang chuẩn bị đi thì nghe thấy giọng nói hơi ngập ngừng của Thiết Thúy vang lên trên kênh trò chuyện:
“…Cẩn thận!”
Thằn Lằn sững sờ một lúc rồi đột nhiên cười lớn: “Được, Linda.”
Dứt lời, Thằn Lằn giống như một bóng đen lao nhanh về phía bức tường cao.
Hắn một mạch vượt qua nhiều bức tường cao và những tòa nhà đổ nát, giống như một hồn ma dưới ánh trăng đỏ.
Sau năm phút đồng hồ, cuối cùng hắn cũng đến bên ngoài khu đất hoang dưới bức tường, cẩn thận quan sát. Sau khi chắc chắn đã không còn dấu vết của quái vật tinh thần, hắn mới tăng tốc chạy nhanh vào bên trong khu đất hoang để tìm kiếm.
Hắn thấy dưới bức tường cao có vô số người đang yên lặng nằm la liệt trên mặt đất.
Bên kia có rất nhiều người đang đứng, chỉ là họ không giống với tất cả những người ban nãy đứng ở bên dưới nhìn lên bức tường cao rồi lặng lẽ khóc. Lúc này một số người đã tỉnh táo trở lại, đang nhìn mọi thứ xung quanh với ánh mắt mơ màng.
Một số người vừa mở mắt ra liền bị rất nhiều xác chết nằm la liệt dưới đất khiến cho hoảng sợ đến nỗi ngất tại chỗ.
Còn có một số người sợ hãi gào khóc, họ chen lấn xô đẩy, bước đi loạng choạng, muốn chạy trốn ra xung quanh.
Nỗi sợ hãi và hoang mang giống như những đám mây đen bao trùm trên đầu tất cả.