Chương 180: Liệu Bọn Họ Có Bắt Đền Không?
Thằn Lằn không có thời gian quan tâm đến những người này, hắn nhanh chóng đi lướt qua đám đông, sau đó, trên một tảng đá lớn gồ lên khỏi mặt đất, hắn trông thấy Lục Tân đang cúi đầu ngồi trên đó. Mà dưới chân Lục Tân là một cái hố cực kỳ đáng sợ, hai bên hố bị một sức mạnh khổng lồ cực lớn đánh xuống, bùn đất và đá vụn bị ép bắn lên trông thật kinh người.
“Người anh em, ngươi không sao chứ?”
Thằn Lằn cẩn thận đến gần Lục Tân, hắn nhặt một cây gậy nhỏ trên mặt đất rồi đập nhẹ Lục Tân.
“Ừ?”
Lục Tân đang xuất thần bất ngờ ngẩng đầu lên khiến Thằn Lằn giật mình nhảy lùi về phía sau.
“Ngươi đến rồi…”
Nhìn thấy Thằn Lằn, Lục Tân trở nên yên tâm, mỉm cười nói: “Hẳn là đã giải quyết xong, mời đội hỗ trợ vào cuộc đi!”
“Ồ…”
Thằn Lằn hơi ngập ngừng đáp lời.thấy Lục Tân lại cúi đầu, hắn không khỏi nuốt nước bọt, rồi nói:
“Ngươi làm sao vậy?”
Lục Tân từ từ quay lại, Thằn Lằn chỉ thấy hắn đang cầm trên tay một chiếc tai nghe đã bị vặn hỏng và một chiếc máy dò đã vỡ nát. Hắn đang cố gắng thử kết nối chúng lại với nhau, tiếc là, bất kể là tai nghe hay là máy dò đều đã vỡ nát không thể ghép lại được nữa.
“Tai nghe hỏng rồi, máy dò cũng bị ta giẫm hỏng rồi…”
Lục Tân dường như hơi buồn phiền, hắn thấp giọng nói.
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên với vẻ lo lắng, nói: “Tổng bộ sẽ không bắt đền ta chứ?”
Trước câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu này, Thằn Lằn không biết phải trả lời như thế nào, hắn chỉ có thể nói thật lòng trong tiềm thức:
“Nếu ngươi đừng thật thà báo cáo lên trên rằng ngươi đã giẫm hỏng nó thì hẳn là sẽ không bị bắt đền đâu…”
Lục Tân hơi yên tâm, cuối cùng cũng thôi ý định ghép chúng lại với nhau.
Còn người đang hơi choáng váng là Thằn Lằn thì đi vòng một vòng quanh cái hố to với đường kính chừng bốn năm mét đó.
Hắn thầm ước lượng năng lượng cần thiết để nổ tung thành cái hố lớn này rồi liếc nhìn đám đông đang hoảng sợ chạy phía sau Lục Tân.
Thằn Lằn trầm ngâm ngồi xổm xuống bên cạnh cái hố lớn:
“Người anh em, cái hố này được tạo thành như thế nào?”
Lục Tân liếc nhìn cái hố rồi nói:
“Là do quái vật tinh thần đột nhiên phát nổ, hệt như một quả bom.”
“Xem ra đúng là vậy rồi.”
Thằn Lằn nghiêm túc gật đầu, sau đó hắn lại ngẩng đầu lên mang theo ánh nhìn đầy kinh hãi:
“Vậy làm thế nào ngươi có thể khiến cho sức mạnh khi phát nổ của nó chỉ tập trung ở một khu vực nhỏ thế này thôi?”
Lục Tân ngẩng đầu liếc nhìn Thằn Lằn.
Trong đầu hắn cũng đang nghĩ đến cảnh tượng đáng kinh hãi vừa rồi.
Khi quái vật tinh thần này sắp phát nổ, nó đã phát ra trường lực vặn vẹo và đáng sợ, em gái Lục Tân đã tách nhỏ cơ thể nhỏ bé của mình ra. Sau đó, quái vật tinh thần méo mó bị con bé làm ô nhiễm này cũng tách nhỏ cơ thể của nó.
Những cơ thể bị tách ra đó đã bao bọc quái vật tinh thần mặt người ở giữa, khiến sức mạnh khi phát nổ của nó không lan rộng ra mà chỉ tập trung vào một điểm.
Điều này cần một sức mạnh to lớn đến thế nào?
Thực ra lúc này trong lòng Lục Tân cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Tuy nhiên, nhìn em gái lúc này đang ngẩng mặt lên cười vui vẻ, nó ôm lấy cánh tay của mình như muốn tranh công.
Lục Tân không trả lời trực diện.
“Chỉ cần tập trung sức mạnh khi phát nổ của nó lại một chỗ, rồi bọc lại, là có thể giải quyết.”
Lục Tân nhẹ giọng trả lời rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thằn Lằn:
“Các ngươi không làm được?”
Thằn Lằn lắc đầu một cách nghiêm túc và chậm rãi.
Lục Tân như đang suy ngẫm điều gì:
“Vậy thì điều này hẳn là…”
“Người anh em, ta hiểu quy củ mà…”
Thằn Lằn giơ tay ngăn Lục Tân lại, tiếp lời hắn: “Cho nên, đây nhất định là vấn đề của chúng tôi, đúng không?”
Lục Tân mỉm cười gật đầu.
“Đội hỗ trợ vào cuộc!”
Sau khi xác định quái vật bị tiêu diệt, giọng nói của Hàn Băng nhanh chóng vang lên trên kênh trò chuyện.
Rõ ràng, so với những nghi ngờ mà họ tích tụ trong lòng, việc xử lý chiến trường hỗn loạn dưới bức tường phía nam mới là ưu tiên hàng đầu vào lúc này.
Bây giờ, ngày càng có nhiều người tỉnh táo lại. Họ nhìn những xác chết nằm dày đặc ở xung quanh và thấy bản thân xuất hiện ở nơi này một cách kỳ lạ như vậy, ai ai cũng sợ hãi, có người khóc lớn, có người chạy loạn khắp nơi.
Lúc này, để họ chạy lung tung là một việc vô cùng nguy hiểm.
Ngay cả khi mọi chuyện đã được giải quyết thì việc đề phòng những rủi ro tiềm ẩn khác còn sót lại trên người họ cũng là điều cần thiết. Suy cho cùng, trước đó họ từng bị âm thanh “tiếng khóc của cậu bé” khống chế, lúc này không biết họ đã phải chịu bao nhiêu thương tổn. Do đó, theo quy định của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của thành phố Thanh Cảng, tất cả phải được tập hợp, quan sát và cách ly cho đến khi xác định không có bất kỳ vấn đề gì.
Loại chuyện này đòi hỏi phải cực kỳ khắt khe và tỉ mỉ, không thể để xảy ra sai sót ở bất kỳ khâu nào.
Nhưng cũng may là việc này không cần Lục Tân phải tự mình xử lý.