Chương 181: Dọn Dẹp
“Mọi người đừng sợ. Các người vừa trải qua một vụ ngộ độc thực phẩm quy mô lớn, bây giờ thành phố chính đang huy động nhân viên y tế gấp rút đến đây. Mọi người hãy kiềm chế cảm xúc của mình, giữ nguyên vị trí và đừng chạy lung tung…”
“Nếu các người chạy lung tung, đến khi các nhân viên y tế đến điều trị tập trung mà không tìm thấy các người, thì hậu quả chỉ có thể tự gánh chịu…”
“Lời nhắc nhở thân thiện: Nếu các người tự đến bệnh viện để điều trị, chi phí khám bệnh ít nhất là mấy trăm tệ.”
Xung quanh vang lên tiếng loa lớn của hai tiểu đội tuần tra vừa đến.
Với số lượng của họ, rất khó để kiểm soát những đám đông với số lượng người nhiều như vậy tại hiện trường, cũng may là họ đã nhận được chỉ thị.
Hiệu quả của việc hét bằng loa thật sự tốt ngoài mong đợi.
Hiện trường vẫn có những người đang khóc lớn, cũng có những người lo lắng hỏi han mọi người xung quanh, nhưng những người chạy lung tung đã ít đi rất nhiều.
“Ai đã nghĩ ra cách này vậy…”
Lục Tân ngồi trên tảng đá bên cạnh một cái hố lớn, hắn cảm thấy phương pháp này quá tuyệt.
Nhìn xung quanh, hắn thấy sau khi hai tiểu đội tuần tra vào cuộc, trật tự đã được cải thiện hơn rất nhiều. Chẳng mấy chốc, hắn lại trông thấy đằng xa có một chiếc xe đang từ từ tiến đến. Trên đỉnh đầu, âm thanh của cánh quạt đang quay ồn ào đến chói tai, ánh sáng rực rỡ từ trên trời rọi xuống, ba chiếc trực thăng đã đáp xuống gần đó, sau đó là đội hỗ trợ trong bộ quần áo bảo hộ dày cộp lao xuống.
Ngày nay, có quá nhiều sự cố ô nhiễm xảy ra ở thành phố vệ tinh số hai, do đó nhân sự của đội hỗ trợ cũng thiếu trầm trọng. Có thể thấy, có lẽ những thành viên của các đội hỗ trợ này đều đến từ các thành phố vệ tinh khác, hơn nữa số lượng cũng không nhiều.
Nhưng xét về trang bị và khả năng hành động thì họ cũng cực kỳ chuyên nghiệp.
Mỗi lần nhìn thấy đội hỗ trợ vào cuộc, trong lòng Lục Tân lại có cảm giác an toàn kỳ diệu.
Lần này cũng không ngoại lệ, trái tim lo lắng bất an trước đó của hắn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Hắn lấy ra một điếu thuốc nhăn nhúm rồi dùng tay vuốt lại, hắn cố vút cho thật thẳng, sau đó lấy ra chiếc bật lửa Zippo mà giám đốc của công ty tư vấn ở thành phố chính tặng cho hắn, từ từ châm lửa rồi chậm rãi nhả ra một làn khói.
“Bây giờ, các vấn đề đều đã được giải quyết?”
Tai nghe đã bị giẫm hỏng, lúc này Lục Tân đang nói chuyện với Hàn Băng bằng điện thoại vệ tinh.
Giọng nói của Hàn Băng cũng có vẻ thả lỏng hơn nhiều so với trước đây, cô nhẹ nhàng nói: “Cũng hòm hòm rồi. Theo như tình báo từ các nơi khác gửi đến, bốn khu vực ô nhiễm đặc biệt quy mô lớn xuất hiện ở thành phố vệ tinh số hai đều đã được kiểm soát tốt, các đội hỗ trợ đang vào cuộc để khống chế. Ngoài ra, các đội điều tra ở nhiều thành phố vệ tinh khác nhau cũng đã được huy động để tiến hành các cuộc điều tra chuyên sâu.”
“Dù rất hiếm khi xảy ra sự cố ô nhiễm quy mô lớn như vậy nhưng thường ngày chúng ta từng diễn tập rất nhiều lần. Hơn nữa, bốn thành phố vệ tinh khác cũng huy động một lực lượng nhất định đến hỗ trợ nên công tác khắc phục hậu quả cũng trở nên rất dễ dàng.
Lục Tân khẽ gật đầu, hắn dập tắt điếu thuốc đang hút dở rồi cất vào bao thuốc.
Quay đầu nhìn xung quanh, hắn thấy sau khi các thành viên của đội hỗ trợ vào cuộc, họ đã giăng rất nhiều dây cảnh báo nguy hiểm để ngăn cách đám đông may mắn sống sót đang trong cơn hoảng loạn với những xác chết nằm la liệt ở bên kia. Hơn nữa, có những người đang cầm một cái loa lớn, không ngừng nói chuyện với đám đông còn sống, cố tình thu hút sự chú ý của đám đông về một hướng khác.
Có người đang tiến sâu vào trong khu vực xác chết để kiểm tra xem còn người sống hay không, đồng thời hét to bằng máy bộ đàm.
Lục Tân nghe thấy trong giọng nói của họ có những từ như “xe tải”, “xe múc” …
Điều này khiến trái tim hắn không khỏi run lên.
Trong tiềm thức hắn không muốn nhìn những xác chết nằm la liệt ở đó, vì trong thời gian ngắn, hắn thậm chí không thể ước tính được số người.
Hắn thế này cũng được coi là đã thành công rồi nhỉ...
Suy cho cùng, hắn đã cứu được hơn một nửa số người.
Tuy nhiên, còn một nửa số người đã chết thì thế nào?
Họ đang lặng lẽ nằm ở đó, không chút sức sống, giống như một đống phế vật hình người.
Trong tích tắc, Lục Tân cảm thấy đau đớn khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
Hiện nay, dưới bức tường cao, có biết bao nhiêu người đã chết, thêm vào đó là những khu vực đã bùng phát ô nhiễm có tính đột ngột khác, những người đã chết vì chịu ảnh hưởng của “Bông Hồng”, những người đã chết vì chịu ảnh hưởng của rất nhiều trận hỗn loạn này, và cả những người đã chết thảm vì hỏa lực dày đặc của đám người Tần Nhiên khi tham gia vào phi vụ cướp bức họa... Có bao nhiêu người như vậy?
“Bây giờ đã có đầu mối gì chưa?”
Lục Tân hít sâu một hơi rồi thấp giọng hỏi Hàn Băng qua điện thoại:
“Những trận hỗn loạn này rốt cuộc là từ đâu ra?”