Chương 182: Sẽ Phải Trả Giá
“Bây giờ có những người chuyên trách đang điều tra việc này, nhưng bản báo cáo vẫn chưa được trình lên!”
Giọng Hàn Băng cũng hơi chùng xuống:
“Tuy nhiên, từ những tình báo mà trước mắt chúng ta biết được, chuyện này nhất định có liên quan đến Giáo hội Khoa học và Công nghệ cùng đoàn kỵ sĩ bên ngoài thành phố. Chúng ta không biết những mục tiêu khác của chúng là gì ngoại trừ việc chúng đã cướp đi bức tranh sơn dầu bí ẩn đó, nhưng chúng ta có thể chắc chắn chúng còn có những mục đích nào đó ngoài việc cướp bức tranh sơn dầu, hơn nữa...”
“... Có thể chúng đã hoàn thành mục tiêu!”
“…”
“Vì những mục tiêu nào đó của riêng mình, mà chúng đã hại chết nhiều người như vậy?”
Lục Tân xoa mặt rồi nói: “Tổng bộ sẽ đối phó thế nào với việc này?”
“Nhiệm vụ chính của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của chúng ta là dọn dẹp ô nhiễm. Bây giờ chúng ta đã hoàn thành công việc của mình.”
Hàn Băng nhẹ giọng nói:
“Còn đối sách tiếp theo nhắm vào đoàn kỵ sĩ là vấn đề của Bộ phòng vệ thành phố, ta không biết họ sẽ sắp xếp thế nào. Trong trường hợp thông thường, ngay cả khi đối phương đã rời khỏi thành phố vệ tinh, chúng ta cũng sẽ bố trí những nhân viên có liên quan để tiến hành truy bắt. Tuy nhiên, lần này sự hỗn loạn do đối phương gây ra thật sự quá lớn, hành động cũng rất nhanh, không biết việc lần theo dấu vết có thành công hay không. Nhưng chúng ta có thể yên tâm, từ kinh nghiệm trước đó có thể thấy, cho dù việc lần theo dấu vết có thành công hay không, thành phố Thanh Cảng chắc chắn sẽ có phản ứng. Suy cho cùng thì...”
Hàn Băng hơi dừng lại, sau đó cô lại nói với một giọng nghiêm túc hiếm thấy: “Phải có người chịu trách nhiệm cho tính mạng của những người đã bỏ mạng trong trận hỗn loạn này!”
“Đúng vậy…”
Lục Tân quay đầu nhìn về phía ngoài thành phố với vẻ mặt hơi kỳ dị.
Em gái đang bu trên người hắn cũng quay đầu nhìn về phía ngoài thành phố, không biết con bé đang nghĩ gì mà đôi mắt hơi sáng lên.
Lúc này không biết mẹ hắn đã đi về hướng nào.
Một lúc sau, giọng của Lục Tân lại vang lên: “Giết nhiều người như vậy, nhất định phải trả giá…”
Ánh mắt hắn nhìn về phía ngoài thành phố, có một sự bình lặng đến lạ lùng.
Không giống như trò chuyện, càng giống với tường thuật một sự thật hơn:
“Bất kể chúng là ai, bất kể chúng đến từ đâu và đã chạy trốn đi nơi nào!”
Hàn Băng thoắt trở nên im lặng.
Sự bình tĩnh của Lục Tân trái lại khiến cô cảm thấy lo lắng.
“Nói hay lắm…”
Có tiếng vỗ tay khe khẽ vang lên bên cạnh Lục Tân, nụ cười của mẹ hắn thật tinh tế và quyến rũ.
“Tuy nhiên, lần này sau khi xử lý xong công việc, ngươi phải sớm về nhà đấy…”
Bà ấy cười khẽ rồi nói với Lục Tân: “Bây giờ cha ngươi đang rất tức giận, vô cùng tức giận. Ta nghĩ, lần này chúng ta cần cân nhắc đến việc tổ chức một cuộc họp gia đình.”
"Đan Binh, đã nhận được thông báo, sự kiện ô nhiễm ở thành phố Vệ Tinh số 2 được khống chế, trong quá trình điều tra sơ bộ tạm thời không phát hiện thấy có mối nguy tiềm ẩn gì. Bây giờ ngươi có thể về trước nghỉ ngơi, nếu có chuyện ta sẽ gọi cho ngươi."
Tầm khoảng một giờ sau, Hàn Băng gọi cho Lục Tân một cuộc điện thoại.
Lúc bấy giờ, dưới sự hướng dẫn của đội chi viện, những người sống sót bên dưới bờ tường phía nam đã lần lượt rời khỏi mảnh đất hoang vu, đi tới khu cách ly lâm thời gần đó để được chữa trị cũng như quan sát.
Vài cỗ thi thể bên dưới bức tường cũng đã được cô lập bên trong một cái lều màu đen có tính phong bế cực tốt vừa được dựng tạm lên. Bên cạnh đó, cũng ngày càng có nhiều đội chi viện chạy tới hỗ trợ vận chuyển vật tư.
Lục Tân nhìn thấy có khoảng hơn mười chiếc xe tải đã chạy vào khu vực kế cận hiện trường. Ngoài ra có một chiếc xe, khi hàng hóa được dỡ xuống, lại là từng chồng túi được dệt bằng sợi thủy tinh màu đen thật dày, là túi đựng xác.
"Đi thôi người anh em, trước nghỉ ngơi một lát đã!"
Xem ra Thằn Lằn cũng đã nhận được thông báo. Sau khi giúp đỡ đội chi viện giải quyết một số việc xong thì hắn chạy tới trước mặt Lục Tân, cách đó không xa, có một chiếc xe jeep đang đậu ở ven đường.
Lục Tân gật đầu một cái, nói vào trong điện thoại vệ tinh cho Hàn Băng nghe: "Ta biết rồi, cảm ơn ngươi!"
Hàn Băng im lặng vài giây, khẽ đáp:
"Đan Binh, nên là ta thay mặt toàn thể cư dân ở thành phố Thanh Cảng cám ơn ngươi mới phải. Là ngươi bảo vệ những con người bình thường như chúng ta. Nếu không có ngươi, thật không biết lần này sẽ gây ra thiệt hại lớn cỡ nào nữa…”
Lục Tân nhỏ giọng trả lời:
"Không ngờ ngươi trợ giúp, ta cũng không làm được như thế."
"Không đâu, không đâu…”
Hàn Băng vội từ chối:
"Việc ta có thể giúp chỉ là chút chuyện nhỏ, ngài Đan Binh mới là người thật sự tài giỏi…”
"Ngươi cũng rất lợi hại mà…”
"Không không không, ta cảm thấy mình rất ngốc, không thể giúp được gì nhiều cho ngài Đan Binh…”
“…”
Thằn Lằn đứng bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người thì có hơi sửng sốt. Hắn tựa người vào bên hông xe jeep, sau khi hút xong một điếu thuốc thì mới nhìn thấy Lục Tân cúp máy.
Hắn nhìn Lục Tân bằng ánh mắt kỳ quái: "Lần nào hai người cũng nói chuyện như vậy hả?"
Lục Tân tò mò hỏi: "Đúng vậy, có gì không ổn sao?"
"Tất nhiên rồi."
Thằn Lằn trả lời:
"Ngươi xem ta và Thiết Thúy này, nói chuyện với nhau thân mật biết bao nhiêu, đây mới là cách người một nhà trò chuyện!"
Lục Tân cẩn thận hồi tưởng lại, trong lòng nghĩ thầm đó mà gọi là thân mật hả?