Chương 183: Báo Cáo Công Tác
"Cách tám chuyện của cậu như vậy là không ổn!"
Thằn Lằn bày ra bộ dạng người từng trải, cảm thán: "Cứ mãi khách khí như vậy, tới khi nào mới có thể biến cô ấy thành người một nhà?"
Lục Tân sợ run cả lên: "Tại sao phải xem cô ấy thành người một nhà?"
"À…”
Thằn Lằn chăm chú nhìn vào mắt Lục Tân thật lâu rồi mới trả lời:
"Về chuyện này, ít nhất phải tầm nửa năm nữa ta mới có thể hàn huyên với ngươi được."
Hai người vừa nói, vừa leo lên xe jeep, bắt đầu chạy về phía đồn vệ binh.
Lục Tân còn đang suy nghĩ vấn đề gì mà phải chờ tận nửa năm sau mới có thể kể cho mình nghe thì chính Thằn Lằn đã không thể nhịn được nữa, bắt đầu hào hứng, lén la lén lút nói với Lục Tân:
"Nhưng mà, người anh em, ta có thể nói trước một chuyện cho ngươi biết. Ta đã giúp ngươi nghe ngóng tin tức về bé bí thư được kết nối riêng với ngươi rồi, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, là một trong những hoa khôi của đội phân tích thông tin đó…”
Lúc này Lục Tân mới hồi hồn, khi nhận ra người hắn đang nói tới là Hàn Băng, Lục Tân bèn nói:
"Cô ấy không phải bí thư của ta, cấp bậc của cô ấy cao hơn ta."
Sau đó hắn lại vô thức hỏi:
"Sao ngươi biết?"
"Hỏi Lâm Đạt* chứ gì nữa!"
* Tên gọi khác của Thiết Thúy
Thằn Lằn trả lời: "Lâm Đạt giấu chuyện của mình kỹ lắm, nhưng khi nói về chuyện của người khác thì vẫn khá là phóng khoáng."
Lục Tân nghĩ thầm, ngay cả chuyện con cô ấy bao nhiêu tuổi Lâm Đạt cũng nói cho ngươi biết, này không được tính là giấu kỹ lắm đâu…
Trái lại Thằn Lằn ngồi bên cạnh càng nói càng phấn khích. Hắn bật cười ha hả, rồi nói tiếp: "Ta giúp ngươi việc này rồi, có phải ngươi cũng nên giúp ta chút chuyện không?”
Lục Tân nói: "Gì cơ?"
Thằn Lằn nói: "Giúp ta hỏi thăm tin tức Lâm Đạt từ chỗ bé Hàn Băng đi, ví dụ như vấn đề mà ta quan tâm nhất ấy…”
Lục Tân ra vẻ cái này mình biết, nói: "Cô ấy có thật sự có con không hả?”
"Không!"
Thằn Lằn lắc đầu trả lời: "Điều ta quan tâm là có thật cô ấy nặng một trăm năm mươi ký không…”
Lục Tân im lặng vài giây mới đáp:
"Được, ta sẽ cố gắng."
Khi xe jeep chạy tới đồn vệ binh, sảnh trước của đồn trống rỗng, chỉ có mỗi hai người đang đứng trực. Từ đây có thể đoán, chắc là nhân viên của đồn vệ binh đã được điều đến các nơi khác duy trì an ninh trật tự rồi. Dù sự kiện ô nhiễm tinh thần đặc biệt đã được khống chế, nhưng càng như vậy, ở một số nơi mới càng thêm hỗn loạn, áp lực người phụ trách giữ trật tự trong thành phố cũng càng lớn.
Lục Tân và Thằn Lằn cùng nhau đi lên phòng họp trên lầu bốn, ở trong đã chuẩn bị cà phê và bánh kẹo.
Nhìn thoáng qua mâm kẹo siêu to, siêu bắt mắt với đủ chủng loại kia, Lục Tân cảm thấy khả năng cao là do Trần Tinh dặn người khác làm.
"Tối nay cực cho hai vị rồi!"
Một nhân viên mặc đồ bảo hộ màu trắng bước tới, trên tay cầm hai xấp văn kiện.
"Như thường lệ, mong hai vị hoàn thành vài bài kiểm tra báo cáo này."
Hắn mỉm cười, chia hai phần văn kiện ra lần lượt đưa cho Lục Tân và Thằn Lằn:
"Sau đó hai người có thể ở đây nghỉ ngơi. Nếu cần thiết, bên cạnh đồn vệ binh đã chuẩn bị sẵn nơi nghỉ ngơi và tắm rửa cho hai người, muốn ăn cơm cũng sẽ có ngay. Nhưng mà, để đề phòng vẫn còn nhiệm vụ khác cần tới sự hỗ trợ của hai người, trước khi nhận được thông báo, hy vọng hai người có thể tạm thời ở lại đây."
"Được, trước chuẩn bị cho chúng ta chút đồ ăn đã. Ta muốn rượu và mì ăn liền, loại chưa hết hạn sử dụng ấy. À chiên thêm một miếng bít tết lớn nữa nhé…”
Thằn Lằn phóng khoáng nói ra yêu cầu của mình, rồi nhìn về phía Lục Tân: "Ngươi muốn ăn gì?"
"Còn được gọi món nữa?"
Lục Tân có hơi ngạc nhiên, trước kia toàn là người ta đưa gì thì hắn ăn nấy thôi.
Thằn Lằn thấy Lục Tân không trả lời, bèn vung tay lên quyết định hộ hắn: "Cho hắn phần ăn toàn thịt mắc nhất."
Lục Tân bỗng cảm thấy người anh em Thằn Lằn này cũng không tệ lắm.
Sau khi tỉ mỉ nói xong yêu cầu, Thằn Lằn mới ngồi xuống lại:
"Những người khác đâu?"
"Sau khi tình hình được ổn định, thành viên đội hành động đặc biệt từ chủ thành và các thành phố Vệ Tinh lại đây chi viện đã quay trở về."
Nhân viên kia nói: "Chuyện lần này đã khiến mọi người rất hoảng, bộ phận hành chính ở các thành phố hy vọng sẽ có dị biến giả đến trông coi."
"Ừm, ta biết rồi, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn đi!"
Thằn Lằn cười cười phẩy tay, sau đó kéo một cái ghế chuyên dụng trong phòng họp ra ngồi xuống, cặp chân thon dài gác lên bàn hội nghị, bắt đầu ung dung lựa chọn câu trả lời trên bản trắc nghiệm kiểm tra. Có thể thấy hắn đã sớm làm quen với điều này.
Lục Tân cũng từng làm qua một lần, biết rõ quy trình thế nào, bèn thong thả đặt bút điền xuống tờ giấy.
"Thứ này dễ điền thật…”
Thằn Lằn tùy ý viết vài nét bút, nói với Lục Tân:
"Phần báo cáo công tác phía sau người định viết thế nào?"
"Không phải trước đó ta đã kể cho ngươi nghe có chuyện gì xảy ra rồi sao? Cứ theo đó mà viết thôi."
Lục Tân khẽ quét mắt nhìn Thằn Lằn một cái, rồi trả lời một cách vô cùng thờ ơ.