Chương 184: Về Nhà
Hắn để ý thấy rằng Thằn Lằn khẽ cau mày một chút, sau đó lại cười nói: "Ta ủng hộ ngươi."
Lục Tân cũng thả lỏng ra, cười đáp lại hắn: "Cám ơn."
Kỳ thật hắn đã nhận ra bây giờ Thằn Lằn rất cảnh giác với hắn! Vì thế trên đường tới đây hắn mới không ngừng nói, hơn nữa liên tục kể chuyện cười, cố gắng khuất động bầu không khí. Hắn biết lý do tại sao Thằn Lằn lại như vậy. Thời điểm giải quyết con quái vật mặt người kia, bản thân đã truyền cho em gái một phần sức mạnh, nhờ vậy mà thực lực của em gái phát huy hơn hẳn ngày thường, phải nói là vô cùng khủng khiếp. Nhất là khi cô bé lại có thể ô nhiễm ngược lại con quái vật tinh thần kia. Đối với chuyện này, ngay cả Lục Tân cũng khá là giật mình.
Vì thế, hắn tin chắc rằng bây giờ còn có nhiều người kinh ngạc hơn hắn nhiều. Vì khi ấy đang trong quá trình thi hành nhiệm vụ nên họ mới nhanh chóng đồng ý điều kiện của hắn, tức tốc rút khỏi hiện trường, hơn nữa không quay đầu nhìn trộm. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc họ không để tâm đến. Bây giờ, nhất định họ cũng rất muốn biết rốt cuộc hắn đã tiêu diệt con quái vật tinh thần kia thế nào. Chẳng qua, vì một số nguyên nhân, có lẽ là lo lắng cho cảm xúc của hắn nên tới bây giờ mà họ vẫn chưa gấp gáp đề cập đến chuyện này.
Hiện mọi chuyện càng bình thường, càng chứng tỏ có rất nhiều người đang vô cùng căng thẳng. Nói không chừng, bây giờ Thằn Lằn ở đây với hắn cũng vì có người sai Thằn Lằn trông coi hắn cũng nên.
Đối với những chuyện này, Lục Tân rất thấu hiểu và thông cảm, nhưng hắn không định kể hết toàn bộ sự thật.
Một là hắn cảm thấy khá tốt mọi người cùng bảo trì tình trạng hiểu ngầm này.
Với lại chính bản thân hắn lúc này cũng có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp. Hắn hy vọng mình có thể làm rõ mọi chuyện trước, tới lúc đó sẽ cân nhắc sau.
"Anh trai, ngươi định khi nào mới về nhà?"
Một cơn gió lành lạnh thổi vào trong phòng họp qua khung cửa sổ.
Lục Tân đưa mắt sang thì thấy em gái đang treo mình trên sợi dây điện bên ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra biểu cảm u oán.
Lục Tân quay đầu nhìn thoáng qua em gái, lộ vẻ khó hiểu. Hắn tưởng em gái đã theo chân mẹ về nhà rồi chứ.
"Lão quái vật kia đang tức giận, bây giờ ta không dám về…”
Em gái treo ngược trên dây điện, cơ thể đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió.
"Ngươi cũng có lúc sợ cơ à…”
Lục Tân nghĩ thầm trong đầu, nhưng chung quy vẫn cảm thấy đau lòng cho em gái, bèn gật nhẹ đầu một cái, ngón tay chỉ về phía Thằn Lằn rồi mở miệng, không một tiếng động nói: "Để ta dẫn ngươi về."
Vừa dứt lời, lập tức hốt một đống kẹo lớn, nhét vào túi trước mặt em gái, còn nở nụ cười với cô bé.
Lần này em gái giúp hắn một việc lớn, tất nhiên phải thưởng rồi!
Bữa khuya mà đồn vệ binh chuẩn bị cho họ thật sự rất phong phú. Có bò bít tết cỡ lớn vừa mềm vừa mọng nước, có gà nướng nguyên con vàng ươm óng ánh, còn có một cây xúc xích cỡ lớn được xắt miếng. Ngoài ra còn có thêm hai tô hoành thánh nhỏ và vài món ăn kèm trông rất ngon miệng.
Dưới yêu cầu đặc biệt của Thằn Lằn, họ còn chuẩn bị cho mỗi người vài lon bia. Bởi vì thời gian bảo quản của bia khá ngắn, nên sau khi thiên tai xảy ra, bia trở thành thứ còn hiếm hơn cả rượu đế.
Hầu hết kẻ nghiện rượu trong thành phố Vệ Tinh chỉ có thể uống loại rượu chất lượng thấp kém do đội khai hoang mang về, hoặc do những phân xưởng nhỏ sản xuất ra. Nhưng cũng may Thanh Cảng vốn có một dây chuyền sản xuất rượu đế hoàn chỉnh, bây giờ bên phía chủ thành cũng bắt đầu hoạt động trở lại. Trước mắt đã có thể sản xuất ra một ít loại rượu chất lượng cao, cũng bắt đầu cung ứng lượng lớn bia cho thị trường, thậm chí còn có thể giao dịch với một vài thế lực bên ngoài thành.
Tất nhiên, dù là thế, ở thành phố Vệ Tinh, có thể uống được loại bia tươi như vầy đã được xem là một chuyện rất xa xỉ rồi.
"Hôm nay ta phải về nhà một chuyến."
Ăn xong bữa khuya, Lục Tân quay sang nói với Thằn Lằn.
Trước khi mẹ rời đi đã dặn hắn phải về tham gia buổi họp gia đình, Lục Tân cũng đã đồng ý, hơn nữa hắn có cảm giác cuộc họp lần này rất quan trọng. Với lại, thật ra chính hắn cũng có chút chuyện muốn nói.
Nghe xong lời yêu cầu của Lục Tân, sắc mặt Thằn Lằn có hơi thay đổi, dường như hắn không muốn để Lục Tân rời khỏi đây.
Lục Tân đoán rất có thể Thằn Lằn đã nhận được lệnh từ một số người rằng phải cố gắng hết sức giữ mình ở lại.
Nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lục Tân, Thằn Lằn không hề ngăn cản, vừa cười vừa chuyển đề tài: "Muốn về thì về thôi. Lần này chúng ta lập được công lớn, chẳng lẽ họ còn có thể nhốt chúng ta ở đây sao? Không thì ta cùng ngươi về nhà?”
Vừa nói, hắn vừa bật cười sảng khoái: "Ta đã muốn tới nhà ngươi chơi từ lần trước rồi."
"Chuyện này…”
Lục Tân nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Thằn Lằn đầy bất lực. Hắn nghiêm túc nói:
"Còn sống có gì tốt chứ?"
"Hả?"
Thằn Lằn lập tức ngây người không hiểu.
Lục Tân biểu cảm trên mặt hắn dần cứng lại thì vội vàng cười làm lành:
"Ta chỉ đùa ngươi một chút thôi…”