Chương 185: Bị Theo Dõi
"Ha ha…”
Thằn Lằn miễn cưỡng cười ứng phó hai tiếng, sau đó nghiêm túc nói với Lục Tân:
"Về sau ít nói mấy lời đùa như vầy lại, quá đáng sợ. Ngươi biết con người của ta rất nghiêm túc, ta chưa từng nói đùa với người khác đâu.
"Được."
Lục Tân gật đầu rồi nói:
"Nhưng lần này không thể mời ngươi về nhà chơi thật. Nếu có chuyện gì gấp, ngươi có thể gọi điện cho ta. Chỉ vài phút là ta sẽ quay lại bên cạnh ngươi ngay."
"Như vậy thì…”
Thằn Lằn nghe xong, chỉ có thể gật đầu đồng ý:
"Được, ngươi cứ về đi."
Sau khi thu thập đơn giản một vài món đồ, Lục Tân lập tức rời khỏi đồn vệ binh.
Hắn vốn định đi tàu điện ngầm, nhưng nghĩ tới bây giờ trời đã trễ như vậy, có lẽ tàu điện ngầm đã sớm đóng cửa. Nhìn thấy chiếc xe jeep chở hắn và Thằn Lằn tới đây vẫn còn đang đậu ở trước cửa, hắn trực tiếp sải bước về phía đó, mở cửa leo lên xe.
Đợi em gái yên vị bên cạnh mình rồi, hắn mới nói với tài xế đang ngồi ở ghế lái:
"Chở ta tới đài Ánh Trăng."
Tài xế là một người đàn ông trông khá là trầm mặc và ít nói, tuổi chừng bốn mươi. Lần trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng là hắn tới đón Thằn Lằn và Lục Tân. Có thể nhận ra chức trách của hắn là chuyên môn làm việc cho những dị biến giả trong thời điểm quan trọng này.
Tài xế không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi lập tức khởi động xe. Sau khi xe bắt đầu lăn bánh, Lục Tân thấy từ trong đồn vệ binh có mấy cảnh vệ vội vàng chạy ra ngoài, một trong số đó đúng là người nhân viên mặc một lớp bảo hộ thật dày kia. Ai trong số họ cũng lo lắng dõi mắt nhìn về phía xe jeep, nhưng cuối cùng lại không ai hô dừng lại.
Chỉ là khi xe jeep rẽ vào đoạn đường kế tiếp, đằng sau nhanh chóng hiện lên vài ánh đèn xe sáng chói.
Giờ đã hơn nửa đêm, gần rạng sáng, nhưng vì trong thành phố mới xuất hiện trận hỗn loạn lớn như vậy nên có rất ít xe lưu thông trên đường. Vì vậy, những chiếc xe kia cực kỳ bắt mắt.
Cho dù họ có tìm cách che giấu hay là không thì chỉ liếc mắt một cái hắn đã có thể nhận ra họ đang theo dõi mình. Thậm chí sâu bên trong những tòa kiến trúc đen ngòm xung quanh cũng thoắt ẩn thoắt hiện vài đôi mắt đang chăm chú dõi theo hắn.
Lục Tân lẳng lặng ngồi ở băng ghế sau, đầu hơi cúi xuống. Em gái thì nằm bên cạnh Lục Tân, mặt dán lên cửa kính, trợn mắt nhìn vài chỗ trong bóng tối.
Nếu lúc này thật sự có người đang quan sát hắn qua kính viễn vọng, hoặc những dụng cụ khác, Lục Tân cảm thấy chắc chắn họ không biết rằng khi họ đang nhìn hắn thì cũng có một cô gái vô cùng quỷ dị đang quan sát họ.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, có thể hiểu sự tò mò và cảnh giác mà một số người dành cho hắn lúc này, nhưng hắn không thích bị người khác nhìn chằm chằm.
Huống hồ chi bây giờ hắn đang tính về nhà họp gia đình, Lục Tân không biết sự bám đuôi, hay nói cách khác là giám thị của những người này với hắn sẽ đạt đến trình độ nào. Lỡ như vượt quá giới hạn, chắc chắn sẽ chọc giận người cha vốn tâm trạng đã không mấy tốt đẹp của hắn.
Do đó, sau một hồi suy nghĩ, hắn trực tiếp lấy điện thoại vệ tinh ra, bấm số.
Chỉ một lát sau Trần Tinh đã bắt máy, giọng điệu vẫn già dặn như cũ: "Có chuyện gì?"
"Vấn đề bên thành phố Vệ Tinh đã được giải quyết gần như xong xuôi rồi…”
Lục Tân do dư đôi chút rồi mới từ tốn nói:
"Nên ta tính về nhà một chuyến."
Trần Tinh trả lời: "Vậy thì cứ về đi, chuyện này không cần phải báo cáo lại với ta đâu."
Lục Tân trầm mặc một chút:
"Chỉ là có rất nhiều người đi theo ta, ta không thích như vậy."
“…”
Trần Tinh yên lặng vài giây:
"Ta hiểu rồi, chờ một lát, ta sẽ giải quyết."
Cúp máy xong, Lục Tân bèn ngồi yên ở băng ghế sau, lẳng lặng chờ đợi. Thông qua kính chiếu hậu, tài xế liếc mắt nhìn thoáng qua Lục Tân, dường như không ngờ rằng hắn sẽ dùng cách này để giải quyết việc bị theo dõi.
Cũng không biết Trần Tinh đã làm gì mà những chiếc xe jeep đang chạy theo phía sau lại mau chóng quay đầu. Cảm giác đang có người trốn ở đâu đó, bí mật theo dõi khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn bực cũng biến mất.
Điều này khiến Lục Tân tin chắc rằng những người được sắp xếp theo dõi hắn đã thật sự rút về hết.
Điện thoại vệ tinh lại vang lên, sau khi hai bên thông với nhau, Trần Tinh bình tĩnh mở miệng:
"Người theo dõi ngươi không phải do tổng bộ sắp xếp, nhưng ta đã nói họ rút hết người về rồi. Tạm thời ngươi không cần để tâm đến chuyện này nữa, thậm chí có thể…tay vững một chút…Chưa từng nhìn thấy ruột phụ nữ hả?"
Lục Tân vừa định đồng ý đã bị câu nói bất thình lình của Trần Tinh cắt ngang, vô thức hỏi ra miệng:
"Ngươi đang làm gì?"
"Đang phẫu thuật." Trần Tinh trả lời: "Nãy gặp tập kích nên bị thương nhẹ, bây giờ mới có thời gian để ý tới vết thương."
Lục Tân sửng sốt, hỏi thăm:
"Không sao chứ?"