Chương 186: Đừng Sợ
"Không có việc gì." Giọng điệu của Trần Tinh vẫn thờ ơ như không:
"Chỉ là phần bụng bị đâm thủng một lỗ, bị thương tới nội tạng bên trong, khâu lại là xong, không có chuyện gì lớn cả. Hơn nữa ta còn dùng năng lực để tự thôi miên bản thân, nên không thấy đau…chuyện của ngươi quan trọng hơn. Ta đã nghe nói chuyện ngươi tiêu diệt một quái vật tinh thần rồi, làm rất tốt, nhưng cách xử lý có hơi không ổn, dọa vài người sợ chết khiếp. Nhưng không riêng gì ngươi, lúc trước khi chiêu mộ Búp Bê, Kẻ Nát Rượu, Thằn Lằn, thậm chí lúc đầu khi đối mặt với ta, họ cũng có loại phản ứng này, bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt chúng ta có quy định riêng của mình, không cần để ý tới mấy chuyện phiền lòng này."
"Đã biết, ngươi chú tâm làm phẫu thuật đi."
Lục Tân đánh tiếng với người ở đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại. Lúc này, hắn mới nhớ ra bản thân cũng bị thương, nhưng khi cúi đầu nhìn thì miệng vết thương đã sớm đóng vảy, hình như sắp lành lại rồi.
Hắn bèn nghĩ thầm trong lòng rằng: Trần Tinh là cấp trên của mình, bây giờ cô ấy phải làm phẫu thuật... mình có nên mua chút hoa quả gửi tới đó không?
…
Xe jeep chạy được nửa tiếng thì dừng lại trước một tòa nhà cũ nát.
Lục Tân xuống xe, sau đó bước lại chỗ ghế lái, nói với tài xế:
"Không cần chờ ta, ta sẽ tự mình quay về."
Tài xế gật đầu, biểu cảm vẫn không thay đổi, chỉ nhỏ giọng trả lời: "Đã biết.”
Lục Tân gật đầu với hắn, rồi xoay người bước vào tòa nhà tối thui, cũ kỹ kia. Thời điểm hắn bước chân qua cổng vòm, một căn phòng trên tầng bốn phía bên trai bỗng bừng lên ánh sáng ấm áp.
…
Tài xế yên lặng lái xe về phía đồn vệ binh, sau khi xe chạy được một khoảng rất xa, bằng mắt thường cũng thấy được hai bàn tay đang nắm vô lăng của hắn bỗng run rẩy không ngừng. Gương mặt vô cảm chợt trùng xuống, tầng mồ hôi lạnh mỏng manh trên trán dần chảy xuống từng giọt một. Hắn vươn cánh tay đang run rẩy của mình cầm một cái tai nghe lên, đeo vào tai, bên trong sớm đã có người liên tục gọi cho hắn.
"Phía trên có lệnh, ngừng giám sát Đan Binh…B3, có nghe không, phá trên có lệnh, ngừng giám sát Đan Binh!"
“…”
"Nghe rồi!"
Tài xế trả lời bằng giọng khàn đặc:
"Vừa rồi hắn ngồi ngay trên xe ta, sao phải làm như vậy?"
"Đây là sự đảm bảo mà Trần Tinh của tổ hành động đặc biệt dành cho hắn."
"Nhưng... không phải bên trên bảo rằng cấp độ nguy hiểm của hắn đã đạt tới cấp A sao?"
Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi trả lời:
"Đây cũng là đang lo lắng cho sự an toàn của các ngươi. Phía trên vừa mới nhận được báo cáo, trong lúc hắn thi hành nhiệm vụ dọn dẹp quái vật tinh thần siêu cấp 2 ở thành phố Vệ Tinh số 2, người nhận lệnh điều tra hắn đã phải trả giá đắt. Trong đó bao gồm một vị điều tra viên có kinh nghiệm lâu năm, một đặc công tinh nhuệ cấp A, thậm chí còn có... một vị dị biến giả. Mà nguyên nhân cái chết là không xác định…”
Tài xế quay đầu lại nhìn về phía khu vực tòa nhà cũ kỹ kia theo bản năng. Sau một khoảng thời gian lâu thật lâu, hắn bỗng nhiên nổi hết cả da gà, vội dẫm chân ga, tức tốc rời xa khu vực này.
Từ lúc bước vào tòa nhà cũ, Lục Tân cảm nhận được một sự kiềm nén khác thường.
Cả hành lang im phăng phắc không một tiếng động. Chỉ có một chút ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua khe hở của tòa lầu xi măng giúp hắn có thể phân biệt được bố cục mờ ảo bên trong tòa nhà. Từng dãy từng dãy những căn phòng trống ngay ngắn dọc hai bên hành lang, như lính canh và nhà tù im lặng. Những cánh cửa đóng kín và khu hành lang dính đầy mạng nhện khiến tòa nhà cổ kính này gần như không có dấu vết của sự sống. Thỉnh thoảng, hắn trông thấy vài con mèo hoang hoặc vài con chuột, chúng sột soạt lao ra từ những cái lỗ ở lối cầu thang hoặc dưới cửa, chúng đuổi đánh nhau, hoặc quay đầu lại khẽ liếc nhìn Lục Tân rồi nhanh chóng lao vào một góc nào đó.
Em gái đi theo sau lưng Lục Tân, con bé treo ngược người trên trần hành lang rồi bò về phía trước.
Miệng nó hát khẽ í a í a, hình như tâm trạng của nó đang rất tốt:
“Búp bê nhỏ, khóc oa oa, đi tìm mẹ với đôi chân trần. Mẹ trốn dưới gầm giường. Chúng ta đừng nói cho nó biết!”
“Búp bê nhỏ, đói bụng rồi, nằm ở trên giường không nói chuyện. Cha đang nấu ăn trong bếp. Ông ấy đang cười trộm…”
Lục Tân nghe một hồi, không khỏi dừng bước:
“Em gái, ngươi đừng hát nữa.”
Em gái đang treo ngược người bỗng đứng thẳng dậy, mái tóc đen xõa xuống, cười khúc khích:
“Anh trai, ngươi không thích sao?”
“Ừ.”
Lục Tân gật đầu nói:
“Ngươi hát bị lạc điệu quá…”
Em gái vừa treo ngược người vừa lắc lư, không biết phải trả lời thế nào.
Hai anh em chầm chậm lên đến tầng bốn, nhìn về phía trước, một tia sáng lọt ra từ khe cửa.
Trong tòa nhà cũ kỹ trống trải và lạnh lẽo này, chỉ có nhà hắn mới có ánh đèn ấm áp.
Lúc này em gái đã ngừng hát, nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên trần hành lang và nằm trên lưng Lục Tân.
“Đừng sợ.”
Lục Tân biết lúc này em gái không muốn vào nhà, chứng tỏ cha hắn vẫn đang rất tức giận.
Hắn nhẹ nhàng an ủi em gái, lẳng lặng đi đến trước cửa nhà rồi từ từ mở cửa.
---
Cuộc họp gia đình này nghe thì ấm áp nhưng thật chất lại đem tới "hậu quả" khôn lường. Rốt cục vì sao ai cũng kiêng kỵ ba của Lục Tân? Tất cả có trong những chương tiếp theo!