Chương 187: Họp Gia Đình
Có càng nhiều ánh đèn chiếu vào mặt, chỉ là không còn ấm áp như trước mà có vẻ hơi kiềm nén và chói mắt.
Lục Tân phải hơi nheo mắt mới có thể thích ứng với ánh đèn trong nhà, sau đó hắn trông thấy căn nhà trở nên thật rách nát, tựa như vừa trải qua một cuộc chiến tranh. Đồ dùng trong nhà, thậm chí là sàn nhà, đâu đâu cũng thấy những vết nứt. Ngay cả trần nhà cũng có một vết xước rất lớn và nổi bật. Cả căn nhà hầu như không có đồ đạc gì là hoàn chỉnh, đâu đâu cũng thấy dấu vết của việc đập phá.
Giữa nhà, cha hắn trong chiếc tạp dề đang im lặng ngồi trên một chiếc ghế duy nhất trông có vẻ còn lành lặn bên cạnh chiếc bàn ăn. Lúc này, ông ấy chỉ im lặng, thấy Lục Tân bước vào, đôi mắt ông ấy càng trở nên đỏ ngầu.
Lúc này mẹ Lục Tân đang dựa vào tường, vừa nói chuyện điện thoại vừa cười:
“Cô Trần, ngươi lo lắng cái gì chứ? Không sao đâu, chỉ là có mấy tên cướp đã vào trong thành phố, đã giải quyết ổn thỏa cả rồi. Con trai ta đang làm việc ở bộ phận có liên quan…Ngươi chỉ cần tin tưởng ta là được, đừng lo lắng, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Rầm!”
Cha Lục Tân bất ngờ giơ tay đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn ăn vốn đã bị nứt một nửa lập tức đổ sập.
Tiếng ồn cực lớn đã kích thích thần kinh của mọi người.
“Đồ vô dụng, toàn một lũ vô dụng, một lũ vô dụng bị người ta lợi dụng, bị người ta hại chết…”
Cha hắn tức giận đứng dậy, hai mắt đỏ hoe, trên trán nổi đầy gân xanh, tựa như có mấy con rắn đang bơi dưới lớp da của ông ấy.
Khi ông ấy giận dữ hét lớn, một hàng dao treo ở trong bếp khẽ rung lên.
Bóng đèn treo trong phòng khách cũng vậy.
Căn phòng cũng bắt đầu rung lên.
Cuối cùng, Lục Tân cảm nhận được tòa nhà cổ kính này dường như cũng khẽ rung chuyển.
“Hừ…”
Em gái đang nằm trên lưng Lục Tân bỗng thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra từ phía sau đầu hắn và gào khẽ với cha.
“Ngươi nói đi, ngươi có phải là đồ vô dụng không?”
Cha hắn vừa hét lớn vừa bước về phía Lục Tân, mấy ngón tay ông ấy gần như sắp cào vào mặt Lục Tân.
Ông ấy có vẻ vô cùng bất mãn với Lục Tân, lớn tiếng quát lên: “Ngươi đã chạy bên ngoài cả đêm, thế nhưng ngươi rốt cuộc đã làm cái gì? Ngươi đã thả hết những kẻ đó rồi! Ngươi bị người ta lừa bịp, chạy muốn gãy chân, nhưng lại không được hưởng thứ gì tốt đẹp cả…”
Lục Tân im lặng nhìn cha hắn, hắn chỉ đứng bất động tại chỗ.
Dù ngón tay của ông ấy sắp chạm vào mặt hắn, hắn cũng không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không chớp.
“Được rồi được rồi, đã tức giận cả ngày nay còn chưa chịu dừng lại, chẳng phải con nó đã trở về rồi sao?”
Phía sau, mẹ Lục Tân cúp điện thoại, nhẹ nhàng đi tới, bà ấy mỉm cười nói:
“Bây giờ mọi người trong nhà đều đông đủ rồi. Có phải chúng ta cũng nên tổ chức một cuộc họp gia đình không?”
Trong bốn người, khuôn mặt cha Lục Tân vẫn chưa hết tức giận, ông ấy quay đầu gắt gao nhìn về phía mẹ Lục Tân.
Mẹ hắn chỉ mỉm cười:
“Đánh nhau như vậy vẫn chưa đủ à?”
Tiếng thở hổn hển của cha hắn lập tức trở nên nặng nề hơn rất nhiều, hai hàm răng nghiến chặt, trên trán ông ấy giống như có một con giun đất đang bò qua bò lại.
“Mẹ nói rất có lý.”
Lúc này, Lục Tân mới chậm rãi lên tiếng, hắn yên lặng nhìn họ rồi nói: “Thật sự đã đến lúc nói chuyện cho đàng hoàng rồi.”
Nghe những lời Lục Tân vừa nói, cha hắn lập tức quay người lại nhìn hắn.
“Đúng vậy, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống rồi nói cho đàng hoàng chứ…”
Mẹ hắn mỉm cười, bước đến bên cạnh ghế sô pha một cách ưu nhã rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, còn Lục Tân thì liếc nhìn cha hắn rồi ôm em gái ngồi xuống ở đầu bên kia của ghế sô pha. Họ đều yên lặng chờ đợi cha hắn ngồi xuống.
Cha hắn hình như hơi bực bội vì sự phớt lờ của họ, lúc này ông ấy càng tức giận hơn.
“Soạt…”
Ông ấy kéo mạnh chiếc ghế dựa bên cạnh bàn ăn rồi nặng nề ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống mấy người trên ghế sô pha.
Bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên cứng nhắc và nặng nề.
Dường như có một loại sức mạnh vô hình vẫn đang tích tụ, không biết khi nào mới bùng nổ.
“Ta cảm thấy mình không làm gì sai.”
Sau khi ngồi xuống, Lục Tân im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Nếu ta đã nhận khoản tiền lương này, ta cũng nên giúp người ta giải quyết một số vấn đề, cũng giống như những gì viện trưởng già đã nói, mỗi người đều cố gắng làm tốt công việc của mình, có như vậy, xã hội này mới có thể hoạt động bình thường…Ngoài ra, cô ấy còn giúp ta bảo vệ những người trong cô nhi viện, ta đương nhiên phải thay cô ấy bảo vệ những người ở thành phố.”
Nghe thấy những lời này, khuôn mặt cha hắn liền đỏ lên với một tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ánh mắt ông ấy trông rất hung dữ, gần như sắp phun ra khỏi hốc mắt:
“Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn muốn nói những lời này sao? Ngươi bảo vệ những người khác, vậy ai sẽ bảo vệ chúng ta? Công việc gì chứ, chức vụ gì chứ, bọn chúng chỉ đang lợi dụng ngươi, tất cả đều là cái cớ của chúng!”
“Ngươi cho rằng chúng sẽ cảm kích ngươi sao? Bọn chúng còn nóng lòng muốn ngươi chết nữa kìa! Ngươi đã giúp bọn chúng làm rất nhiều thứ, nhưng phản ứng đầu tiên của bọn chúng chính là đề phòng ngươi, theo dõi ngươi…Vì vậy, ngươi cũng nên để cho bọn chúng chết đi…Nếu không thì, tất cả trong cái nhà này, tất cả đều sẽ bị ngươi hại chết…”
Lời nói của ông ấy như những mũi kim thép, đâm thẳng vào tâm trí Lục Tân rồi khuấy động dữ dội, khiến Lục Tân cảm thấy hơi đau đầu.