Mặt Trăng Đỏ

Chương 188: Cũng Nên Nói Đạo Lý

Chương 188: Cũng Nên Nói Đạo Lý


Màng nhĩ hắn cứ ong ong lên, ngay cả cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu trở nên không chân thực.
Khi cha Lục Tân giận dữ hét lên, cả người Lục Tân giống như bị cuốn vào một cơn thủy triều hỗn loạn, có một cảm giác kiềm nén khó hiểu khiến Lục Tân có cảm giác muốn ra sức hét thật to để mở ra tất cả.
Cha Lục Tân gắt gao nhìn hắn, như thể đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Nhưng Lục Tân chỉ cau mày mà không trả lời, giống như hắn không hề nghe thấy gì cả.
“Nếu họ đều chết sạch thì ai sẽ trả lương cho con trai chúng ta?”
Lúc này, mẹ Lục Tân mới mỉm cười lên tiếng, dưới ánh đèn, bà ấy ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha trông vừa tao nhã vừa quyến rũ.
Nghe giọng nói của bà ấy, Lục Tân mới cảm thấy bình tĩnh lại.
Giọng nói của bà ấy vẫn từ tốn vang lên:
“Nếu mọi người đều chết đi, ai sẽ duy trì sự hoạt động của thành phố này?”
“Một thành phố vắng tanh không một bóng người thì còn gì là thú vị?”
Cha hắn không thể trả lời câu hỏi này, nhưng tiếng thở hổn hển của ông ấy lại trở nên nặng nề trông thấy.
Mẹ hắn ngay cả giọng nói cũng dịu dàng và lý trí như vậy, bà ấy nhìn cha hắn bằng một đôi mắt xinh đẹp và dịu dàng:
“Thực ra, chúng ta cũng nên nói đạo lý mới được, nếu chúng ta đã làm ra một số việc mà những người khác không thể làm được, vậy thì tại sao chúng ta lại muốn tước đoạt quyền sợ hãi của người ta được?”
“Không phải ai cũng giống như ngươi, không thích ra ngoài. Thế giới này ấy mà, vẫn nên náo nhiệt một chút sẽ hay hơn…”
“Rắc rắc rắc…”
Cha hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mẹ hắn, ông ấy siết chặt nắm tay đến nỗi phát ra tiếng “rắc rắc”, cánh tay ông hình như mơ hồ trở nên to hơn.
Mẹ hắn chỉ mỉm cười liếc nhìn ông ấy, ánh mắt của bà không hề lảng tránh, thậm chí còn mơ hồ mang theo khiêu khích.
Thấy họ hình như lại sắp đánh nhau, Lục Tân cảm thấy hơi đau đầu.
Thực ra, mẹ không thể đánh thắng cha, nhưng lần nào bà ấy cũng muốn khiêu khích ông ấy. Hơn nữa có đôi khi rõ ràng bà ấy có thể khiến cha sợ hãi, nhưng bà ấy rất hiếm khi dùng cách đó.
Thậm chí nghĩ kỹ lại, hình như chỉ khi nào bị cha hắn nhìn chằm chằm, bà ấy mới dùng đến cách đó.
Tuy nhiên, có lẽ lần này dù sao cũng là đang chính thức thảo luận gì đó.
Cũng có thể vì họ đã đánh nhau một trận ác liệt trước khi Lục Tân trở về.
Lần này, cha hắn tức giận nhưng không đến mức ra tay đánh người.
Sau khi mẹ nhìn cha hắn một cách khiêu khích được một lúc, đôi mắt dịu dàng và tinh tế đó lại rơi trên người Lục Tân:
“Tất nhiên, mẹ là người rất hiểu đạo lý. Tuy nhiên, biểu hiện của ngươi quả thật cũng hơi yếu đuối đấy. Khi những người đó chạy trốn, ngươi đã lựa chọn cứu người trước, mẹ có thể hiểu được, nhưng bây giờ thì sao?”
Lục Tân nghe ra mẹ hắn muốn biểu đạt điều gì, trong lòng hắn cũng hiểu.
Thảo nào lần này họ không đánh nhau nữa, thì ra bây giờ thái độ của họ là giống nhau.
Điều này khiến Lục Tân rơi vào trầm tư.
Hắn vô thức nhìn cha, mẹ và em gái đang ngồi co ro ở bên cạnh.
Họ đều chân thực và sống động như vậy, họ đều có tính cách của riêng mình, hơn nữa họ đều đang lo lắng cho nhau theo cách riêng của mỗi người.
“Nếu không muốn bị người khác giết, ngươi chỉ có thể ra tay trước khi chúng giết ngươi! Ngươi phải khiến cho chúng hiểu rằng chúng không nên chọc vào ngươi…”
Cha Lục Tân khẽ nghiến răng, nhìn chằm chằm Lục Tân bằng đôi mắt đỏ như máu rồi chậm rãi nói.
“Ngươi đã là một đứa trẻ trưởng thành đã đi làm nhiều năm rồi…”
Lúc này, mẹ Lục Tân cũng dịu dàng cười với hắn:
“Đôi khi, mềm lòng quá cũng không phải là một thói quen tốt…”
Giọng nói của họ, một người là giận dữ, một người là dịu dàng.
Nhưng dường như họ đều đang cố gắng hết sức để truyền đạt điều gì đó với Lục Tân.
Điều này khiến hắn vô thức có chút xuất thần, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
“Anh trai không làm sai…”
Khi cha vẫn chưa nguôi giận và mẹ hắn thì nhẹ nhàng chỉ ra vấn đề, em gái lại bất ngờ thò đầu ra rồi hét lên.
Giọng nói của con bé rất to, nó ra sức hét về phía cha và mẹ.
Hai cánh tay nhỏ bé gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Lục Tân, như sợ hắn đột nhiên chạy mất vậy.
“Ồ?”
Mẹ hắn liếc nhìn em gái với vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó bà ấy khẽ che miệng rồi bật cười.
Trong lúc cười, ánh mắt của mẹ lặng lẽ quét qua khuôn mặt của em gái, trông hơi vi diệu.
Tuy nhiên, em gái không để ý đến biểu cảm của mẹ, con bé thò hơn nửa thân người ra ngoài rồi làm một biểu cảm dữ tợn về phía cha mình.
“Con nhóc chết tiệt, con nhóc ngu ngốc, ngươi hoàn toàn không hiểu gì hết…”
Cha Lục Tân đột nhiên nổi cơn thịnh nộ khi con bé cãi lại.
Ông ấy hét lên một tiếng đầy hung dữ, lập tức đứng bật dậy, cơ thể ông ấy trở nên cao lớn khác thường. Sau lưng ông ấy, chiếc đèn chùm duy nhất trong phòng khách treo cách mặt đất khoảng hai mét bị thân hình ông ấy cản lại, tạo thành một cái bóng cực lớn.
Cái bóng bao trùm lấy Lục Tân và em gái, khi bóng đèn đung đưa, cái bóng cũng không ngừng dập dờn.
“Những chuyện anh trai làm đều không sai.”
Em gái hơi sợ hãi, rụt người lại sau lưng Lục Tân, nhưng miệng nó vẫn khẽ lẩm bẩm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất