Chương 196: Hỏi Han
“Hắn muốn một mình ra khỏi thành phố để lần theo dấu vết của những dị biến giả đó ư?”
Trong phòng họp của Văn phòng Hành chính cao cấp của thành phố chính tại thành phố Thanh Cảng.
Một cuộc họp về tổng kết và xử lý nhằm vào cuộc tập kích lần này của những dị biến giả bên ngoài thành phố đang được tổ chức.
Đối với Thanh Cảng, có quá nhiều điều cần phải xem xét trong đợt dọn dẹp ô nhiễm đặc biệt đã gây ra những tổn hại cực lớn lần này.
Chẳng hạn như, đối phó với những ảnh hưởng của sự cố lần này đối với người dân, ổn định cảm xúc của mọi người, tiến hành công tác khắc phục hậu quả và dọn dẹp…
Ngoài ra, đã có thông tin xác nhận việc lần theo dấu vết của đoàn kỵ sĩ trước đó đã vào thành phố để cướp bức họa đã thất bại.
Do đó, thành phố Thanh Cảng đương nhiên còn phải đối mặt với rất nhiều vấn đề tiếp theo, cần tra rõ lai lịch và thân phận thực sự của các đoàn kỵ sĩ, và điều tra xem liệu có bóng dáng của các thế lực khác đứng sau bọn chúng hay không, đồng thời cũng phải tự kiểm điểm về những sơ hở trong phòng ngự của thành phố chính Thanh Cảng và các thành phố vệ tinh….
Đây đáng lẽ là một cuộc họp dài và nặng nề, nhưng bây giờ lại có một chút bất ngờ.
Tất cả đang tập trung sự chú ý vào một việc khác.
Đó là một bản báo cáo công việc.
Bản báo cáo này đến từ một nhân viên ngoài biên chế của đội đặc nhiệm đóng tại thành phố vệ tinh số hai thuộc bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt Thanh Cảng.
Đan Binh.
Hắn đã gửi đơn này để xin phép tổng bộ cho phép hắn ra khỏi thành phố để truy kích những dị biến giả đã phát động cuộc tập kích trong thành phố.
Trước tình hình toàn bộ lãnh đạo của Thanh Cảng đang chấn động sau sự cố đoàn kỵ sĩ gây ra hỗn loạn rồi bỏ chạy, tờ đơn này…Dường như rất hợp lý!
“Hắn muốn làm loạn sao?”
Sau khi im lặng xem xong bản báo cáo này, Bộ trưởng Thẩm của Bộ phòng vệ thành phố, đột nhiên đập bản báo cáo lên bàn rồi nói với một giọng nặng nề: “Trong cuộc tập kích ô nhiễm đặc biệt lần này, hắn đã bộc lộ rất nhiều bí mật mà trước đây chúng ta chưa từng được biết. Bây giờ, khi chúng ta sắp tiến hành một cuộc điều tra và hỏi han về hắn thì đúng lúc này hắn lại đột nhiên muốn xin phép rời khỏi thành phố…”
Ông ta dừng lại một chút rồi thấp giọng nói:
“Ta nghi hắn muốn bỏ trốn!”
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Sau khi những lời này được nói ra, trong phòng họp có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía ông ta.
Trong số đó có bốn vị giáo sư hói đầu, một nữ bác sĩ đeo kính gọng đen, ba sĩ quan cấp đại tá trong bộ quân phục cấp hàm rất cao, một người đàn ông trung niên với dáng người hơi mập mạp, ngoài ra còn có một ông lão mặc vest trắng với dáng vẻ yên tĩnh và sáng suốt.
Đối mặt với bao nhiêu ánh mắt như vậy, sắc mặt của Bộ trưởng Thẩm lập tức trở nên đỏ bừng.
Ông ta hơi ngừng lại, rồi bổ sung:
“Ta biết trong sự cố lần này hắn đã lập được công lớn, cứu được rất nhiều người. Nói thật, ta không có ý kiến gì đối với việc biểu dương hắn. Tuy nhiên, hành vi che giấu năng lực của hắn trước nay vẫn luôn là vấn đề mà bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của thành phố Cao Tường chúng ta vô cùng coi trọng, điều này đại diện cho một mối đe dọa tiềm ẩn, cho nên, ta mới đề xuất việc hỏi han hắn!”
Không biết là cố ý hay là vô tình, ông ta vẫn nhấn mạnh hai chữ “hỏi han”.
Nghe xong những lời này, nét mặt của những người khác trở nên dịu đi một chút.
“Thì ra không phải thẩm vấn…”
Một vị giáo sư hói đầu đeo kính mỉm cười và nói: “Ngươi nói rõ ràng như vậy tốt bao nhiêu, ta còn tưởng ngươi muốn vắt chanh bỏ vỏ…”
“Chỉ có điều…”
Vị giáo sư đầu trọc bụng bự bên cạnh phụ họa:
“Nói một cách chính xác, vẫn còn chưa ‘vắt chanh’…”
“…”
Bộ trưởng Thẩm hừ mũi một cách nặng nề rồi quay mặt đi, không muốn nói chuyện với họ nữa.
“Ta cũng cảm thấy hơi kỳ quái.”
Lúc này, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tròn trịa và thân hình hơi đầy đặn ngồi ở giữa bàn họp mỉm cười nói:
“Những việc hỏi han cần thiết vẫn nên thực hiện, suy cho cùng thì ngay từ đầu mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta là duy trì an ninh và trật tự bên trong bức tường cao. Đan Binh là một thành viên của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của Thanh Cảng chúng tôi, nếu hắn đột nhiên xảy ra sự cố gì, điều đó chắc chắn sẽ là một thảm họa của Thanh Cảng…”
“Vì vậy, ta muốn biết, mục đích thực sự của hắn khi rời khỏi thành phố là gì?”
Ông ta ngừng lại giây lát, rồi gõ nhẹ lên mặt bàn, ông ta đưa mắt nhìn mọi người:
“Hắn muốn tránh né việc sẽ bị chúng ta hỏi han, hay là.... Muốn rời đi?”
Ông nói ra một vài khả năng, đó cũng là những suy nghĩ trong lòng mọi người, có không ít người đều gật đầu tán thành.