Chương 197: Bộ Trưởng Thẩm
“Ngoài ra, hiện tại đã có kết quả gì từ cuộc nghiên cứu về năng lực của hắn chưa?”
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn về phía những người đàn ông hói đầu, mỉm cười với vẻ khiêm tốn và thản nhiên: “Ta không phải là dị biến giả, cũng không phải là nhà nghiên cứu có liên quan nên không hiểu lắm về những biểu hiện của hắn trong việc dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt số 094 lần này, nhưng điều ta quan tâm hơn cả là chúng ta có thể giải thích được những năng lực mà hắn đã thể hiện lần này hay không?”
Lời nói của ông ta khiến bầu không khí trong phòng họp trở nên hơi kiềm nén, rất nhiều người cúi đầu xem tài liệu trong tay.
“Không giải thích được.”
Người đàn ông mập mạp đội tóc giả tiếp lời trước cả, ông ta nghiêm túc trả lời: “Chúng tôi cũng đã nhận được những tài liệu được trình lên, cũng như các báo cáo bằng miệng từ lính tuần tra và những dị biến giả khác, đã tái hiện lại gần như toàn bộ những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, đồng thời sắp xếp lại…”
“Thật kỳ lạ, ngay tại thời điểm quan trọng nhất, nếu người của chúng ta đều đã rút lui toàn bộ, không một ai tận mắt chứng kiến tình hình khi đó đó, vả lại, khi kiểm tra hiện trường sau sự cố, cũng không phát hiện thấy dấu vết cụ thể nào khác, chúng được xử lý rất sạch sẽ, chúng tôi chỉ biết nơi đó đã xảy ra một vụ nổ tinh thần với cường độ gần ba nghìn đơn vị…”
“Những cái khác…”
Ông ta vừa nói, vừa lật xem tài liệu, rồi đẩy nó ra với vẻ đầy tiếc nuối:
“Không còn gì nữa cả.”
“Ồ…”
Người đàn ông trung niên trở nên trầm ngâm: “Lúc đó, chính Đan Binh đã đề nghị để những người khác rút khỏi chiến trường, nói cách khác, Đan Binh đã cố ý làm vậy?
“Có rất nhiều lý do để có thể suy đoán.”
Lúc này, vị giáo sư hói đầu đeo kính trông có vẻ lịch thiệp mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Có thể Đan Binh biết mình sắp phải làm gì, nhưng hắn không muốn bị người khác nhìn thấy, nên đã đề nghị cho những người khác rút lui, điều này chứng tỏ hắn thật sự đang che giấu điều gì đó…”
Nghe xong những lời ông ta vừa nói, Bộ trưởng Thẩm với dáng vẻ uy nghiêm lập tức muốn nói gì đó.
Nhưng vị giáo sư hói đầu đeo kính đã khẽ giơ tay ngăn ông ta lại rồi nói tiếp:
“Tuy nhiên, vẫn còn một nguyên nhân khác, chính là Đan Binh cho rằng việc mình sắp làm sẽ vô cùng nguy hiểm, hắn không muốn làm tổn thương đến những đồng nghiệp khác của mình nên mới đề nghị mọi người rút lui. Hoặc nói, lúc đó, chính hắn cũng không nắm chắc mình có thể đối phó với con quái vật tinh thần đó hay không, nhưng để cứu những người bị ô nhiễm…”
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, khẽ gõ mặt bàn:
“Hắn vẫn cược một phen.”
Trong phòng họp có không ít người đều âm thầm gật đầu, ngay cả Bộ trưởng Thẩm cũng nén lại, không tiếp tục nói nữa.
Hai cách nói khác nhau khiến người ta có hai cảm giác khác nhau.
Người đàn ông trung niên ngồi giữa bật cười:
“Nói như vậy, những thứ mà chúng ta có thể chắc chắc, thật sự rất ít sao?”
“Thật lòng mà nói, đúng là vậy!”
Một giáo sư hói đầu mặc bộ đồ thời Đường thở dài rồi nói: “Không khó để có thể giải quyết một con quái vật tinh thần có cường độ tinh thần xấp xỉ ba nghìn đơn vị, cho dù là dùng đến vũ khí đặc biệt mà chúng ta đã chuẩn bị hay phái Búp Bê vào cuộc cũng đều có thể giải quyết được, nhưng trong lúc giải quyết con quái vật tinh thần này, đồng thời giải cứu được hơn một nghìn đang có mặt ở hiện trường, thậm chí còn không để con quái vật tinh thần phóng ra bức xạ cuối cùng…”
Ông ta khẽ lắc đầu:
“Ta không thể đưa ra suy đoán…”
Có thể nhìn ra trên khuôn mặt ông ta là biểu cảm vô cùng tiếc nuối, ông ta thở dài rồi nói:
“Có quá ít thông tin cho việc phân tích, mà chúng ta lại không phải là thần thánh, thậm chí không phải là dị biến giả, khi gặp vấn đề không thể xác định như vậy, chúng ta không thể chỉ dựa vào suy đoán thôi phải không?”
Ngừng giây lát, ông ta lại tự giễu:
“Mặc dù trong quá trình nghiên cứu, chúng tôi thường xuyên dựa vào suy đoán để thúc đẩy tiến trình.”
“Nói đến cũng hơi kỳ lạ…”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên tóc xoăn đeo kính có khí chất dịu dàng, nhưng những người xung quanh đều vô thức ngồi cách xa bà ta. Bà đẩy chiếc kính rồi mỉm cười nói: “Tại sao lần này Bộ trưởng Thẩm lại nghe lời như vậy, bảo ngươi cho người rút lui, ngươi liền cho người rút lui?”
Bà ta vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt mong chờ:
“Nếu để lại một vài người lặng lẽ quan sát…”
Những vị giáo sư ở bên cạnh nghe xong, lập tức gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy, Lão Thẩm đổi tính rồi…”
“Trước đây chẳng phải ngươi vẫn hay nghi bóng nghi gió, muốn theo dõi hết người này đến người khác sao?”
“Đúng vậy, trước đây hắn phái còn phái người theo dõi Lão Trần…”
“Hễ nhắc đến là ta lại bực bội, khi đó chẳng phải ta chỉ lấy có vài quả bom Plasma thứ phẩm về nhà làm pháo hoa cho cháu trai chơi thôi sao?
“Vừa nhắc đến chuyện này, ta lại nhớ ngay đến chuyện hắn cướp kinh phí của chúng tôi…”
“Các ngươi nói năng đừng có xóc xỉa như vậy. Thật ra Lão Thẩm cũng tốt bụng. Hơn nữa, bây giờ chẳng phải người ta đã học làm điều tốt rồi hay sao?”
Nghe bọn họ mồm năm miệng mười, mặt Bộ trưởng Thẩm cứ như dài ra cả thước, nhưng ông ta chỉ im lặng, không nói một lời.