Chương 198: Không Cản Nổi
“Ta có thể trả lời một vài câu hỏi của ông Tô!”
Giữa những lời bàn bạc và trêu chọc không biết thật giả thế nào kia, Trần Tinh đang ngồi ở vị trí đối diện với Bộ trưởng Thẩm, khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông trung niên mặt tròn.
Lúc này, sắc mặt cô trông xanh xao, thần sắc cũng không tốt lắm, dưới sự gợi ý của giáo sư Bạch, cô đã loại trừ được ảnh hưởng đối với bản thân. Vì vậy, những gánh nặng sau cuộc phẫu thuật vừa rồi đã hoàn toàn biểu hiện ra ngoài.
Trước khi nói, cô ấn nhẹ phần bụng dưới để giọng mình trở nên mạnh mẽ hơn:
“Mục đích của việc rời khỏi thành phố của Đan Binh không phải là để bỏ trốn, ta rất chắc chắn về điều này.”
“Về phần hắn muốn trì hoãn sự hỏi han sắp tới, lại càng không có khả năng. Hắn rất lý trí, hắn biết việc trì hoãn là vô ích. Vì vậy, đối với sự hỏi han của chúng ta, hắn chỉ có thể có một trong hai phản ứng, một là vì không muốn nói nên hắn sẽ không nói, hai là hắn sẽ báo cáo một cách trung thực.”
“…”
Nói đến đây, cô vô thức liếc nhìn Giáo sư Bạch.
Có một số điều cô không định nói trong cuộc họp như vậy, chẳng hạn như vấn đề mà giáo sư Bạch đã phát hiện được.
Vì vậy, cô chỉ hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nêu ra đề xuất: “Ta vẫn luôn rất tín nhiệm Đan Binh. Ta có thể hiểu những lo lắng của Bộ trưởng Thẩm, nhưng ta không nghĩ rằng việc quá cảnh giác thậm chí tỏ ra không tin tưởng đối với một dị biến giả luôn tận tâm cống hiến cho thành phố Cao Tường sẽ giúp ích cho việc duy trì trật tự của thành phố Cao Tường chúng ta. Ngược lại, ta cho rằng đây là một việc làm hết sức nguy hiểm.”
“Trước khi cuộc tập kích lần này xảy ra, ta từng xử lý một sự cố bất thường với Đan Binh. Tình hình cụ thể thế nào các ngươi cũng biết, chính ông Hứa - một người yêu thích sưu tầm trong thành phố là người đã gây ra sự cố này. Khi ta đến, ông Hứa đã yêu cầu ta cho ông ta một lời giải thích, thường ngày những việc như vậy thật sự rất khó giải quyết, các ngươi cũng biết đấy, sự đặc biệt của dị biến giả sẽ luôn gây ra một số rắc rối không cần thiết…”
“Đôi khi, chúng ta thậm chí cần phải đặc biệt bật đèn xanh hoặc ẩn đi các điều khoản mới có thể giải quyết được những vấn đề này. Nhưng chỉ duy nhất chuyện này là ta đã xử lý rất dễ dàng.”
Cô dừng lại giây lát, rồi nhấn mạnh: “Bởi vì khi xử lý chuyện này, Đan Binh trước sau đều không hề vi phạm quy tắc.”
Nói một mạch đến đây, cô mới dừng lại và ngẩng đầu chăm chú nhìn mọi người.
Lúc này, ánh mắt của mọi người, bao gồm cả Bộ trưởng Thẩm và ông Tô, đều hướng về Trần Tinh.
Đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, Trần Tinh khẽ đứng thẳng người, không để cơn đau ở bụng ảnh hưởng đến mình, giọng nói của cô vang lên bình tĩnh và đầy uy lực:
“Cho nên, ý kiến của ta là, tại sao chúng ta không thể thật sự coi bản báo cáo này như là một đơn xin phép thông thường?”
Câu nói của Trần Tinh khiến phòng họp trở nên im lặng lạ thường.
Có rất nhiều suy đoán được đưa ra trong cuộc thảo luận, nhưng chỉ có suy nhất một đề xuất này của Trần Tinh là nghe có vẻ hơi hoang đường.
Một dị biến giả như vậy, tại thời điểm như vậy, đã gửi một đơn xin phép…
Thực sự chỉ là một đơn xin phép thông thường thôi sao?
Ngoài ra, đối với ví dụ mà cô đưa ra, có vẻ như những người làm việc gì cũng dưa theo quy tắc đều đáng để tin tưởng?
Nhưng tại sao, trái lại điều đó lại khiến những người đang có mặt cảm thấy hơi khó xử?
Bộ trưởng Thẩm cau mày, định lên tiếng.
“Đúng rồi, ta còn muốn bổ sung một câu nữa.”
Trần Tinh nhanh miệng hơn ông ta, cô thấp giọng lên tiếng một lần nữa:
“Nếu Đan Binh một mực muốn ra khỏi thành phố, chúng ta hẳn là không thể cản được.”
Phòng họp nhất thời im phăng phắc.
…
Vốn dĩ, Lục Tân đang ngồi nhàn nhã trong phòng họp, vừa phơi nắng ăn kẹo, vừa lật xem tài liệu đào tạo về cấp độ và phân loại đối với ô nhiễm đặc biệt chưa được hoàn thành trước đó, khi thấy điện thoại vệ tinh đổ chuông, hắn lập tức ngồi ngay ngắn trở lại.
Cuộc gọi này là của Trần Tinh, khi đối mặt với lãnh đạo, Lục Tân luôn biết mình nên có sự tôn trọng cơ bản.
“A lô…”
Giọng nói rõ ràng và mạnh mẽ của Trần Tinh vang lên trong điện thoại:
“Ta đã xem đơn xin phép của ngươi, ngươi muốn rời khỏi thành phố sao?
Lục Tân vội gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn vô thức đè thấp giọng nói một chút, ngẩng đầu nhìn lên, hắn chỉ thấy trong phòng họp trống rỗng chỉ có hai người là hắn và Thằn Lằn.
Nhưng khi nghe Lục Tân đang nói chuyện điện thoại, Thằn Lằn không hề có ý định rời đi, hoặc có thể hắn hoàn toàn không nhận ra là Lục Tân đang có một cuộc gọi rất quan trọng. Lúc này hắn đang nằm cạnh cửa sổ trên tầng bốn, đôi mắt sáng rực của hắn đang nhìn xuống những người đi bộ qua lại trên phố.
Chốc chốc hắn còn huýt sáo, sau đó còn phát ra tiếng “he he he” hoặc “chậc chậc chậc”.