Chương 199: Không Nên Ra Ngoài
Trong điện thoại, giọng nói của Trần Tinh hơi trầm xuống:
“Ta kiến nghị ngươi đừng nên đi.”
Lục Tân hơi ngẩn ra:
“Tại sao?”
Trần Tinh im lặng giây lát rồi nói: “Vùng hoang dã có rất nhiều nguy hiểm và sự cố không lường trước được, ngươi là một người từ bé đến lớn đều sống trong thành phố Cao Tường, sau khi ra ngoài không ai biết được liệu ngươi có thể thích nghi được hay không, hoặc không biết liệu ngươi có thể sẽ gặp phải những rắc rối và thay đổi không thể lường trước được hay không.”
“Hơn nữa, đoàn kỵ sĩ mà ngươi muốn truy kích cũng không dễ đối phó.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng lật giấy, dường như Trần Tinh đang xem tài liệu, một lúc sau cô mới lên tiếng:
“Chúng tôi đã tiến hành điều tra sơ bộ về đoàn kỵ sĩ này. Mặc dù chúng tôi vẫn chưa biết bối cảnh, lai lịch, thậm chí số người cụ thể của chúng. Tuy nhiên từ những dấu vết chúng đã để lại trong thành phố, chúng tôi biết được có ít nhất ba người trong số họ là dị biến giả…”
“Người đầu tiên chính là nhân vật chủ chốt trong sự cố ô nhiễm đặc biệt số 041, Tần Nhiên.”
“Chúng tôi vẫn chưa biết năng lực cụ thể của người này là gì, nhưng chúng tôi nghi ngờ hắn có năng lực tương tự như phân thân hoặc thậm chí là tái sinh.”
“Người thứ hai là dị biến giả hệ con rối, trước đây hắn từng điều khiển người cải tạo tinh thần bắn tỉa đoàn xe điều tra của chúng ta, nhưng ta nghĩ ngươi cũng biết rất rõ tình hình cụ thể lúc đó nguy hiểm như thế nào.”
“Ngoài ra vẫn còn một người nữa, chính là người đã gây ra sự cố ô nhiễm đặc biệt số 093, ảnh hưởng đến cả thành phố vệ tinh số hai lần này. Hiện vẫn chưa xác định được rốt cuộc hắn đã sử dụng một loại nguồn ô nhiễm nào đó hay là sử dụng năng lực có sẵn của mình để đạt được hiệu quả, nhưng việc hắn có thể gây ra hỗn loạn lớn như vậy đã chứng minh được thực lực của hắn, cường độ tinh thần của người này nhất định cao hơn rất nhiều so với những dị biến giả bình thường.”
Sau khi nói một mạch nhiều như vậy, Trần Tinh mới thấp giọng: “Ngươi vừa được ta chiêu mộ không lâu, vẫn chưa hoàn thành đợt huấn luyện cơ bản, vả lại, đến bây giờ ngươi mới xử lý một vài sự cố ô nhiễm đặc biệt, vẫn chưa có kinh nghiệm thực chiến với các dị biến giả khác, cho nên…Ngươi ra ngoài truy kích chúng như vậy, sẽ vô cùng nguy hiểm!”
Lục Tân yên lặng nghe Trần Tinh nói, hắn cảm thấy được đầu dây bên kia rất yên tĩnh.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói với vẻ trầm ngâm: “Ta thực sự không có kinh nghiệm thực chiến với các dị biến giả khác.”
Hình như Trần Tinh mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Lục Tân nói:
“Tuy nhiên, chúng hẳn là cũng không có kinh nghiệm trong việc đối phó với ta.”
Vẻ mặt của Trần Tinh hình như đã trở nên căng thẳng.
Một lúc sau, Lục Tân mới nghe cô chậm rãi nói:
“Nói ta biết nguyên nhân thực sự của việc ngươi muốn ra ngoài truy kích chúng.”
“Chuyện này…”
Lục Tân thoáng im lặng, sau đó lên tiếng:
“Chẳng phải ngươi từng nói cho dù là ai, nếu đã làm sai đều phải trả giá sao…”
Trong phòng họp của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt tại thành phố chính lúc này, những người ngồi chật ních trước bàn họp đang chăm chú nhìn chiếc điện thoại mà Trần Tinh đặt trên bàn.
Điện thoại đang được bật loa ngoài, giọng nói nghiêm túc của Lục Tân vang lên.
Câu này khiến mọi người đang có mặt đều đưa mắt nhìn nhau, họ đều cảm thấy lời hắn nói đặc biệt có lý, cũng đặc biệt hợp lý.
Nhưng cũng chính vì quá hợp lý nên trái lại khiến người ta hơi khó xử.
Dần dần, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi quái dị.
Đối mặt với chiếc điện thoại vệ tinh, sau một hồi im lặng, Trần Tinh đột nhiên nói:
“Có phải ngươi đã nghe nói về tiền thưởng không?”
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!
Trong phòng họp, vô số ánh mắt lập tức đổ dồn lên Trần Tinh.
Rõ ràng đang nói về một chủ đề quan trọng như vậy, ngươi đột nhiên nhắc đến một vấn đề tầm thường như tiền thưởng làm cái gì?
Sau khi Trần Tinh nói câu này, một lúc sau giọng nói của Lục Tân mới vang lên, rõ ràng có vẻ hơi cuống quýt:
“Không phải, thật sự không phải, ta chỉ cảm thấy, chúng đã vào thành phố, hại chết nhiều người như vậy, những gì chúng đã làm thật sự rất quá đáng…Vì vậy, ta muốn ra ngoài để bắt chúng lại, để chúng phải trả giá cho những gì mà chúng đã làm ở thành phố vệ tinh…”
“Tiền thưởng hay gì đó…”
Ngừng giây lát, hắn mới nhỏ giọng bổ sung:
“Đó chẳng phải chuyện sau này hẳn nói sao?”
Giọng nói truyền ra từ điện thoại ít nhiền có phần bị đổi giọng.
Nhưng họ vẫn có thể nghe ra sự thay đổi và căng thẳng trong giọng nói của Lục Tân, đồng thời có thể đoán được biểu cảm của Lục Tân lúc này.
Thế là, mọi người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quái.
Tảng đá lớn trong lòng Trần Tinh như được gỡ bỏ, cô ngẩng đầu nhìn về phía ông Tô đang ngồi ngay chính giữa.
Trên khuôn mặt ông Tô nở một nụ cười đầy ưu tư.
Ông ta nhìn Trần Tinh rồi gật đầu.
Lúc này, vẻ mặt của Trần Tinh cũng trở nên thả lỏng hơn, cô nói trong điện thoại:
“Ta có thể phê duyệt đơn xin phép lần này…”