Chương 200: Cấp A
Thành phố Vệ Tinh số 2, trên tầng bốn đồn vệ binh.
Sau khi Lục Tân nghe thấy câu trả lời của Trần Tinh thì thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
Hắn thực sự có chút lo lắng, nếu Trần Tinh nhất quyết không đồng ý, quả thật hắn không biết nên làm gì nữa.
Dù sao cũng đã có kết quả của cuộc họp gia đình rồi, mọi người đã lên kế hoạch xong xuôi cho lần rời khỏi thành phố này rồi. Nếu cấp trên không phê chuẩn đơn xin phép của hắn, hắn sẽ có cảm giác ở trước mặt người nhà mạnh miệng cho cố vào, cuối cùng lại bị vả mặt mất. Hơn nữa điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến bầu không khí ấm áp, hòa thuận khó có được trong gia đình hắn bây giờ…mà hậu quả của chuyện này thực sự rất đáng sợ!
….
Tảng đá trong lòng đã được thả xuống, Lục Tân cũng cảm thấy khá vui.
Kỳ thật Trần Tinh có treo thưởng hay không cũng chẳng có ảnh hưởng bao nhiêu tới quyết định cuối cùng.
Việc hắn tự xin nhận nhiệm vụ này, ngoại trừ đúng là nên khiến những người đó phải trả giá đắt thì trong lòng vẫn còn vài điều cần lo nghĩ.
Ví dụ như, lần này thành phố Vệ Tinh số 2 tổn thất nghiêm trọng như vậy, hơn nữa hầu hết số ca tử vong đều xảy ra ở khu xưởng dệt phía nam thành phố. Trước kia, mấy đứa nhóc ở cô nhi viện và cô giáo Tiểu Lộc từng sống tại khu vực này, vì thế Lục Tân không dám tưởng tượng, nếu không phải lúc trước Trần Tinh cảnh giác cao độ, tự quyết định dời cô nhi viện đến khu vực bên cạnh đồn vệ binh, cũng chuyên môn phái người bảo vệ họ…Kết quả sẽ thế nào đây?
….
Nhưng nếu Trần Tinh đã đồng ý, vậy không cần lôi việc này ra bàn nữa. Trong điện thoại, giọng nói của Trần Tinh cũng im lặng vài giây rồi mới tiếp tục vang lên:
"Tuy ta có thể phê chuẩn đơn xin phép của ngươi, nhưng trước khi ngươi chính thức lên đường, phải nói cho ta ước chừng khoảng bao nhiêu ngày trước đã…đây là quy trình làm việc, không có ngoại lệ!"
"Ta hiểu." Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một hồi:
"Có lẽ tầm…mười ngày?"
"Mười ngày?"
Rõ ràng Trần Tinh cũng hơi ngạc nhiên:
"Trong thời gian mười ngày, ngươi định vừa đuổi theo, đồng thời giải quyết xong xuôi ba tên dị biến giả?"
"Đúng thế."
Đầu tiên Lục Tân khẳng định lại ý của mình, sau đó mới mở miệng giải thích:
"Chủ yếu là ta không quá am hiểu về tình hình giao thông bên ngoài thành phố hiện giờ…Ta lo lắng sẽ tốn khá nhiều thời gian để đuổi theo họ nên mới…nới thời gian ra một chút."Nguyên cả phòng họp, không chỉ Trần Tinh hoảng hốt tới đụng phải miệng vết thương bụng nên khẽ cau mày, mà những người đang ngồi quanh bàn họp cũng kinh ngạc há hốc miệng.
Có vị giáo sư già trọc đầu thiếu chút nữa đã há miệng hét lớn câu gì đó, cuối cùng vẫn bị ánh mắt của người bên cạnh ngăn lại.
"Ngươi chờ ta một chút đã."
Trần Tinh yên lặng vài giây rồi mới nói một câu vào điện thoại, sau đó nhẹ nhàng cúp máy.
Ầm một tiếng, trong phòng họp lập tức loạn cả lên.
Giáo sư Trần đầu trọc đeo mắt kiếng nóng nảy nói với Trần Tinh:
"Bình thường hắn cũng khoác loác cỡ đó à?"
Trần Tinh chầm chậm lắc đầu: "Ta chưa thấy hắn nói khoác bao giờ."
“Chuyện này…”
Tên giáo sư mập tuy còn trẻ đã phải đội tóc giả dùng tay chỉ chỉ vào cái đầu của mình:
"Ngươi có chắc là chỗ này của hắn vẫn bình thường không?"
Trần Tinh lại chậm rãi gật đầu, trong lòng nghĩ thầm: từ biểu hiện của hắn cho thấy, chắc hắn là bình thường hơn những giáo sư đang ở đây.
"Có thể…có thể…”
Nữ giáo sư tuy ăn mặc rất đúng mực nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy giống bà đồng khẽ đẩy gọng kính của mình, vô thức mở miệng nói với Trần Tinh hai câu. Sau đó cô bỗng tỉnh táo lại, vội quay đầu nhìn sang ngài Tô đang ngồi ở giữa:
"Tô tiên sinh, ta nói thật, ngươi có từng nghĩ đến chuyện đưa Đan Binh đến viện nghiên cứu của chúng ta không? Nếu thật sự không được, vậy để ta qua đó…”
Tô tiên sinh cũng có hơi bất đắc dĩ, hắn nở nụ cười khổ, nhưng còn chưa kịp trả lời thì bộ trưởng Thẩm đã chém đinh chặt sắt đáp:
"Chắc chắn không được!"
Nữ giáo sư tức giận:
"Ngươi đang làm chậm tiến độ nghiên cứu của chúng ta…”
Bộ trưởng Thẩm lạnh lùng phản bác:
"Ta đang bảo vệ cái mạng của ngươi!"
Trong lúc hai bên lời qua tiếng lại, ngài Tô chỉ mỉm cười với giáo sư Bạch đang ngồi ở một đầu của chiếc bàn dài, người mà trong suốt cuộc họp rất ít khi mở miệng, gần như chưa nói lời nào. Động tác nhỏ này của hắn cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Vì thế bầu không khí trong phòng họp dần yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn về phía giáo sư Bạch bằng ánh mắt khẩn trương, hoặc mong đợi.
"Ta chỉ có hai ý kiến!"
Thấy những người xung quanh đang nhìn mình, giáo sư Bạch gật nhẹ đầu một cái, mở miệng từ tốn.
Giọng điệu của hắn có hơi nặng nề khiến biểu cảm trên mặt những người đang dự họp cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Thứ nhất."
Giáo sư Bạch nói:
"Nâng cấp bậc bảo mật của tất cả tư liệu có liên quan tới Đan Binh lên, không thể tiết lộ ra ngoài!"
Mọi người trong phòng họp đều vô cùng ngạc nhiên, đồng loạt quay sang nhìn nhau, nhưng không một ai lên tiếng.
Ngài Tô là người đầu tiên gật đầu, câu trả lời cực ngắn gọn: "Đồng ý!"
Sau đó hắn nhìn về phía những người khác, biểu cảm trên mặt vẫn hòa ái như cũ, nhưng giọng điệu đã thêm vài phần uy nghiêm:
"Từ hôm nay trở đi, hồ sơ tư liệu về Đan Binh đổi thành cấp A. Sau này, tất cả những chuyện có liên quan tới hắn đều được liệt vào hàng cơ mật tối cao. Tất cả những người trong căn phòng này không thể nói bất cứ chuyện gì có quan hệ với Đan Binh trong lần họp này cho người bên ngoài biết."
---
NHN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....