Chương 201: Nhiệm Vụ Hành Động Đặc Biệt
Dứt lời, ánh mắt của hắn đảo qua tất cả mọi người:
"Mai mốt, phải có ít nhất ba vị từ cấp đại tá trở lên ở Thanh Cảng đồng ý thì mới được đọc tài liệu về hắn; phải có hai vị từ cấp bộ trưởng trở lên đồng ý, mới được tiến hành thẩm vấn hắn."
"Về phần những người đã biết được một phần thông tin liên quan đến hắn…”
Hắn im lặng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Hoặc là xử trí thỏa đáng, hoặc cảnh cáo một lần!"
Toàn thể phòng hội nghị rơi vào trầm mặc. Rõ ràng là họ hiểu một câu nói nhẹ nhàng của ngài Tô đây đại biểu cho sự thay đổi lớn cỡ nào.
Có người cảm thấy hơi đột ngột, cũng có người nghiêm túc gật đầu. Mà vị chuyên gia thần bí học một lòng muốn nghiên cứu Lục Tân kia đang thống khổ kéo tóc mình…nguyên do là vì tâm nguyện mở hộp sọ đối phương ra của cô ngày càng khó đạt được rồi.
Giáo sư Bạch gật đầu đồng ý với ngài Tô, sau đó hắn mới từ tốn nói ra câu thứ hai:
"Mặt khác, nếu chúng ta đã phê chuẩn đơn xin phép của Đan Binh, vậy chúng ta phải toàn lực ủng hộ hắn…Xin chú ý, sự ủng hộ này không chỉ trên phương diện vật tư, mà còn bao gồm cả thái độ của chúng ta!"
Khi nói những lời này, ánh mắt của hắn đang chiếu thẳng về phía bộ trưởng Thẩm. Giọng điệu nghe thì rất bình thản, nhưng lời nói cực kỳ nghiêm túc.
Bộ trưởng Thẩm nghe xong câu nói của hắn thì trầm mặc hai giây rồi trả lời:
"Đồng ý!"
Mọi người trong phòng họp cũng qua một hồi lâu mới dần dần phản ứng lại. Đủ loại ý kiến, nghị luận vang lên, bầu không khí cũng không nhẹ nhàng như khi nói đùa với bộ trưởng Thẩm.
Trong lúc này, Trần Tinh chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn giáo sư Bạch một cái. Trước đó cô đã kể hết toàn bộ những việc mình từng trải qua ở cô nhi viện Trăng Đỏ cho giáo sư Bạch nghe, nhưng phản ứng của giáo sư Bạch lại là bảo cô viết một phần báo cáo, trực tiếp vượt cấp giao lại cho ngài Tô tiên sinh. Hơn nữa, mọi chuyện đều phải được bảo mật ở mức cao nhất, không được phép nói cho bất cứ ai. Hiện tại, hắn lại nhân dịp này để bảo mật tất cả những tư liệu sắp tới liên quan đến Đan Binh, chẳng lẽ, phải chăng là vì hắn đã phát hiện manh mối nào đó?
…
Sau khi cúp máy, Lục Tân cứ thế yên lặng chờ Trần Tinh gọi lại cho mình. Bây giờ trong đầu hắn đang nghĩ rằng: nếu cấp trên đã phê chuẩn, vậy cũng đâu còn chuyện gì khác nữa nhỉ…chẳng lẽ họ muốn bàn bạc một chút về vụ treo thưởng?
Lúc này, Thằn Lằn đang ngồi ngay trước bệ cửa sổ, vui vẻ ngắm nhìn mấy cô gái đi lại trên đường. Tận đến khi Lục Tân cúp máy mới lưu luyến thu ánh mắt đang ở trên đường phố về, tò mò nhìn hắn một lúc:
"Vừa nãy ngươi nói chuyện điện thoại với ai thế?"
"Tổ trưởng Trần."
Lục Tân trả lời:
"Ta muốn xin đi công tác."
Ánh mắt Thằn Lằn chợt trở nên có kỳ lại:
"Đi công tác ở đâu?"
Lục Tân nói: "Bên ngoài thành phố."
Thằn Lằn hơi sửng sốt:
"Người anh em, ngươi điên rồi?"
Lục Tân nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
"Chỉ có kẻ ngốc mới muốn ra khỏi thành phố…”
Thằn Lằn khẽ hô lên một tiếng:
"Có phải ngươi không viết tình hình bên ngoài thành phố lúc này không?"
Trên mặt Lục Tân hiện lên vẻ mông lung, hắn lắc đầu: "Có vấn đề gì không?"
"Không phải ta có vấn đề, là ngươi có vấn đề mới đúng…”
Thằn Lằn nhìn hắn một cách chăm chú, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cho là ra ngoài rồi sẽ vẫn giống như khi còn ở trong thành phố Cao Tường của chúng ta, có thể tùy tiện tìm được đồ ăn, buổi tối có thể thanh thản ngủ ngon tới sáng à? So với cuộc sống trong thành phố thì bên ngoài rất khổ cực đó…người vận chuyển hàng hóa bên ngoài thành phố có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không phải không có nguyên nhân đâu…Ai cũng muốn trốn ở trong thành phố, ngươi thì ngược lại, chủ động xin chạy ra ngoài…”
"Chuyện này…”
Lục Tân bị lời Thằn Lằn nói làm cho hoang mang. Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh lại đổ chuông, giọng nói lưu loát của Trần Tinh vang lên:
"Đợt ra khỏi thành lần này sẽ được xem như một nhiệm vụ hành động đặc biệt, cấp bậc được định là cấp A."
Cô hơi ngừng lại, từ trong điện thoại truyền ra tiếng lật giấy:
"Đối với nhiệm vụ lần này, ngoại trừ phương tiện chuyên chở và những vật dụng cần thiết để cố gắng duy trì liên lạc giữa hai bên. Ta sẽ sắp xếp thêm hai đội điều tra, một đội hậu cận đi theo ngươi, nếu ngươi có yêu cầu đặc biệt gì đó…”
Lục Tân nghe đến đây bèn vội vàng cắt ngang lời cô: "Không cần…”
Trần Tinh ngẩn người:
"Không cần cái gì?"
Lục Tân đáp:
"Đội điều tra rồi đội hậu cần mà ngươi nói đó, không cần thiết."
Rõ ràng giọng nói của Trần Tinh có hơi khác thường, cô trầm mặc một hồi mới trả lời:
"Ngươi có biết hành động ở vùng hoang dã không hề giống với khi còn trong thành phố Vệ Tinh không? Đội trinh sát, hậu cần, phân tích thông tin, thậm chí cả đội chi viện lúc cần kíp, tất cả đều không thể kịp thời chạy tới được, những chuyện này…”
"Việc này ta đã cân nhắc xong cả rồi."
Lục Tân gật đầu một cái:
"Không cần sắp xếp cho ta, nếu không…còn phiền phức hơn."
Trần Tinh dường như hiểu được chút gì đó từ trong câu nói của hắn, cô khẽ hỏi lại:
"Ta xác định lại lần cuối, ngươi không cần cái gì hết?"
Nghe thấy câu hỏi của cô, Lục Tân lại lộ vẻ do dự. Hắn yên lặng nghĩ ngợi một lát, ánh mắt liếc về phía Thằn Lằn đang nhoài người về phía cửa sổ, phấn khởi huýt sáo một cách đầy lưu manh.
"Ta cần một tài xế."