Chương 202: Cưới Ba Vợ, Sinh Một Đám Nhóc
"Tài xế?"
Nghe Lục Tân nói vậy, Trần Tinh dường như có hơi ngạc nhiên:
"Ta cho rằng người ngươi không cần nhất…chính là tài xế."
Lục Tân biết vì sao cô lại nghĩ như vậy. Những dị biến giả hệ nhện hẳn sẽ cực kỳ thành thạo với chuyện lái xe. Cho dù những tài xế thông thường có kinh nghiệm phong phú cỡ nào thì thao tác cũng không sánh bằng dị biến giả hệ nhện lúc tiện tay thi triển năng lực, đây là vấn đề về thiên phú.
Hắn không giải thích rõ ràng, chỉ gật đầu trả lời:
"Vẫn phải cần chứ."
Sau đó hắn vừa hồi tưởng, vừa thong thả giảng giải:
"Ta hy vọng có thể có một chiếc xe có hiệu suất cao, dễ lái; kế đó là phần thức ăn và nước uống đủ trong mười ngày; một người tài xế có kinh nghiệm, tốt nhất không phải những tài xế bình thường, trong trường hợp khẩn cấp, hắn phải có năng lực tự bảo vệ mình…nếu đó là người quen với ta thì càng tốt, trên đường cũng có thể trò chuyện với nhau…”
Lần này phản ứng của Trần Tinh khá là nhanh nhạy, cô hỏi:
"Ngươi có phải đang nói đến Thằn Lằn không?"
Thằn Lằn đang nằm bò bên cửa sổ chuyên tâm ngắm gái đẹp bỗng ngẩn người ra, lỗ tai khẽ giật giật.
Lục Tân quay mặt qua nhìn Thằn Lằn, gật đầu:
"Ừ."
Thằn Lằn tức khắc quay đầu lại nhìn Lục Tân, trong mắt hiện lên vẻ kích động.
Trần Tinh cũng trầm mặc một hồi, bỗng, cô hỏi:
"Có phải bây giờ hắn đang ở ngay bên cạnh không?"
Lục Tân nói: "Ừ."
Trong giọng nói của Trần Tinh dường như xen chút ý cười:
"Vậy trực tiếp báo hắn đi chuẩn bị đi."
Lục Tân lại gật đầu, trên mặt cũng hiện lên chút ý cười: "Ừm."
Sau đó hắn cúp máy.
"Đợi đã!"
Tại thời điểm điện thoại vừa bị cắt đứt, Thằn Lằn tức khắc chạy tới, nhảy thẳng lên bàn họp, duỗi đầu hét to về phía điện thoại vệ tinh:
"Cái gì gọi là trực tiếp báo ta đi chuẩn bị? Ta đã đồng ý đâu? Có phải ngươi quên hỏi ý kiến của ta rồi không? Alo… Alo?”
Bộ dạng Thằn Lằn trông vừa khẩn trương vừa hoảng sợ, Lục Tân đành tốt bụng nhắc nhở: "Đã cúp máy rồi."
Thằn Lằn trợn to mắt nhìn Lục Tân, nghe như sắp khóc tới nơi: "Người anh em, lời này của ngươi nói như thế nào, ta đi theo?"
Lục Tân ung dung trả lời: "Vừa nãy nghe ngươi nói thì có vẻ ngươi rất có kinh nghiệm với cuộc sống bên ngoài thành phố nhỉ…”
"Có kinh nghiệm và chuyện này là hai việc khác nhau mà…”
Mặt mũi Thằn Lằn nhăn thành một đoàn, gào lên như sắp phát điên:
"Chính vì có kinh nghiệm nên ta mới càng không muốn đi ra ngoài đó…Đang yên đang lành sao ta lại trở thành tài xế chứ…bây giờ không cần có sự đồng ý của chúng ta cũng được phép ra lệnh sao?"
Lục Tân nhìn Thằn Lằn đang căng thẳng muốn khóc cũng chỉ có thể nở nụ cười áy náy với hắn. Lục Tân không muốn dẫn theo đội điều tra và đội trinh sát đi cùng, vì hắn lo lắng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó không tốt cho bọn họ. Nhưng Thằn Lằn có lẽ mạnh hơn những người đó một chút.
Một là Thằn Lằn vốn là đang chịu sự nhờ vả của một số người giám thị mình.
Hai là trước kia Thằn Lằn từng bày ra thái độ thân thiện với người nhà mình, hơn nữa còn muốn đến nhà mình ngồi chơi một chút. Vậy lần này để hắn cùng ra ngoài với mình, xem như là thỏa mãn nguyện vọng của hắn vậy.
Đương nhiên, việc này Lục Tân không cần giải thích với Thằn Lằn, cũng không cần tìm cách thuyết phục hắn.
Vì Lục Tân có cảm giác, chắc hẳn Thằn Lằn sẽ lập tức nhận được điện thoại thôi…
Quả nhiên, trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, điện thoại vệ tinh đế phía sau lưng Thằn Lằn bỗng reo lên.
…
Lục Tân lẳng lặng ngồi trong phòng họp, liếc nhìn phần tài liệu huấn luyện mà trước đó chưa hoàn thành. Lần này cần phải ra ngoài thành phố, khả năng cao sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề, cho nên có thể hiểu càng rõ về chuyện này thì càng tốt.
“Anh trai, anh trai…”
Không biết em gãi đã xuất hiện bên cạnh Lục Tân từ lúc nào, hơn nữa còn đang vui vẻ bò tới bò lui trong phòng họp hào hứng nói với Lục Tân:
"Cái tên kia đang gọi điện thoại. Hình như hắn rất sợ hãi, không ngừng nói gì mà bản thân đồng ý lời chiêu mộ là vì kiếm chút tiền lời, đồng thời để lúc đang thực hiện sinh ý khác sẽ không bị bắt, tương lai có thể cưới ba người vợ sinh một đám nhóc…”
Chốc lát sau cô bé lại bò trở về:
"Hắn còn nói mình là người của bộ phận dọn dẹp đặc biệt, không phải người của bộ phận bảo vệ thành phố…”
Chỉ vài giây sau đó cô bé lại tức giận kể tiếp:
"Bây giờ hắn đang nói xấu ngươi, có cần ta đi trừng trị hắn không?”
Lục Tân lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Đối phương đang nói gì?"
Em gái trả lời:
"Để ta sát lại gần hơn nghe thử…”
Nói xong, cô bé vui vẻ bò ra ngoài.
Lục Tân nghĩ tới cảnh em gái treo ngược trên trần nhà, mặt dán vào mặt Thằn Lằn đang đứng nghe điện thoại thì không khỏi lắc đầu một cái.
"Ở đầu dây bên kia hình như đã đổi thành rất nhiều người cầm máy, có người nói đạo lý với hắn, có người như đang uy hiếp hắn điều gì đó…”
Chỉ lát sau em gái lại bò trở về:
"Nhưng người kia không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, lớn tiếng nói, dù có phải nhảy xuống từ tầng bốn cũng tuyệt đối không bước chân ra khỏi thành phố…”