Chương 203: Cố Gắng Hết Sức
Lục Tân nghe thế thì có hơi ngạc nhiên:
"Hắn có nhảy từ tầng bốn xuống thật thì có lẽ cũng không chết được mà …”
Cô bé nhanh chóng bò ra ngoài, rồi lại nhanh chóng bò trở về: "Lại đổi rồi, hình như có người nào đó đồng ý với hắn rằng chỉ cần phối hợp tốt với ngươi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, sau khi trở về, hắn sẽ được giao cho nhiệm vụ huấn luyện ở chủ thành…”
Nghe đến đó, Lục Tân yên tâm.
Chuyện lần này thành công rồi!
….
Sau năm phút, Thằn Lằn vừa chạy ra ngoài nghe điện thoại đã ung dung tiêu sái trở về. Hắn ném điện thoại vệ tinh lên bàn, trầm mặc ngồi ở ghế trên, hai tay lồng vào nhau đặt ở trước ngực, đầu hơi cúi xuống, nhìn thoáng qua như có hơi tự kỷ. Nhưng khác với tự kỷ là thỉnh thoảng khóe miệng của hắn sẽ tự cong lên, hình như có chút phấn khích không kiềm chế nổi.
Lục Tân thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy bộ dạng này của hắn không bình thường chút nào…
"Bên trên nói sao?"
Đợi một hồi, hắn quyết định phá vỡ bầu không khí quái lạ trong phòng họp, bèn mở miệng ân cần thăm hỏi.
Sau một hồi lâu Thằn Lằn mới thở dài một hơi, bày ra vẻ mặt ngưng trọng:
"Tổng bộ đã đưa ra quyết định."
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lục Tân, trầm giọng:
"Phía trên quyết định sẽ để hai người chúng ta thành lập một đội hành động đặc biệt nhỏ với ta là đội phó, còn ngươi là đội trưởng. Mặt khác, nếu đã là nhiệm vụ truy đuổi khẩn cấp, vậy cả hai cần thiết nắm chặt thời gian; thông tin tình báo về người và vật liên quan đang được gửi tới đây, vật tư mà chúng ta cần cũng đang được chuẩn bị, dự tính nửa tiếng sau sẽ xuất phát."
Lục Tân gật đầu:
"Không ngờ sẽ đi sớm như vậy."
Nhưng suy nghĩ một lát thì cũng hiểu được, dù sao đối tượng phải đuổi theo chính là đoàn kỵ sĩ đang bỏ trốn, tất nhiên phải càng nhanh càng tốt.
Thằn Lằn gật đầu, biểu cảm trên mặt dần thay đổi, hắn cảm khái:
"Người anh em, ngươi cũng không biết ta đã vì ngươi làm bao nhiêu chuyện đâu. Vừa này ta định thuyết phục cấp trên đổi cho ngươi một tài xế khác, nhưng sau đó ta cẩn thận nghĩ lại, bên ngoài thành phố quả thực rất nguy hiểm, cho nên…”
Lục Tân nhìn chăm chú vào mặt Thằn Lằn một hồi lâu:
"Chân thành cảm ơn…”
Thằn Lằn bị ánh nhìn của hắn làm cho hơi chột dạ, vội nghiêm mặt nói:
"Không sao, đều là việc nên làm, ta ấy à…”
Vừa nói vừa làm bộ than thở, hạ thấp giọng xuống, trông như đang chuẩn bị tốt cảm xúc để thổ lộ với Lục Tân.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn lập tức ngậm miệng, vì hắn phát hiện Lục Tân không hề nhìn về phía hắn mà đang dồn tầm mắt về một góc khác.
….
Lục Tân ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn xuống như thể đang xem ai đó ngồi xổm dưới chân mình. Hắn nghiêm túc lắng nghe hồi lâu, còn đưa tay lên ngang đầu gối, rồi sờ sờ khoảng không, nụ cười trên mặt hiện lên vẻ nuông chiều.
"Được."
Sau đó Lục Tân lại dịu dàng nói:
"Lần này hắn cùng chúng ta ra ngoài là vì hắn thông thạo chuyện lái xe, có thể giúp chúng ta một tay."
"Không được, ngươi không thể xem hắn là món đồ chơi được."
Vẻ mặt của Lục Tân dần trở nên nghiêm khắc:
"Nguyên tắc quan trọng đầu tiên trong lần ra khỏi thành phố này là không được thương tổn hắn."
Chung quanh im lặng như tờ, không hề có chút động tĩnh gì. Sau một lát, Lục Tân nhẹ nhàng thở ra một hơi, biểu cảm thoáng hiện thỏa hiệp cùng hơi hơi nhân nhượng.
"Vậy, cố gắng hết sức không tổn thương đến hắn?"
…
"Người anh em, mặc dù ta không biết ngươi đang nói chuyện với ai, nhưng …”
Thằn Lằn ngồi bên cạnh chứng kiến cảnh này thì trợn tròn cả hai mắt, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt hẳn đi, mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra như suối, giọng nói cũng có chút hoảng hốt:
"Câu ‘cố gắng hết sức’ này của ngươi là nghiêm túc đấy hả?"
Công tác chuẩn bị của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt luôn được thực hiện một cách nhanh chóng đâu ra đấy.
Sau khi đơn xin “đi công tác” của Lục Tân và Thằn Lằn được phê duyệt, một chiếc ô tô cao lớn đã qua cải tiến nhanh chóng được lái đến dưới lầu của Văn phòng An ninh. Cùng lúc đó, một nhân viên của đội hỗ trợ lên lầu và đưa một bản danh sách cho Lục Tân và Thằn Lằn.
“Mọi thứ gần như đã được chuẩn bị hòm hòm rồi…”
Thằn Lằn uể oải mở danh sách ra rồi tính toán từng chút một.
Nhìn bản danh sách dài dằng dặc, vẻ mặt Lục Tân không khỏi hơi kinh ngạc:
“Chuẩn bị nhiều thứ như vậy sao?”
“Đây đều là những thứ cần thiết cả…”
Thằn Lằn liếc nhìn Lục Tân rồi giải thích một cách bất lực:
“Năm mươi hộp đồ hộp quân dụng, một trăm gói lương khô; ba mươi cân nước tinh khiết, một bộ thiết bị lọc nước, hai lõi lọc thay thế; hai hộp thuốc cấp cứu và một bộ dụng cụ phẫu thuật; hai cái lều vải đơn giản và hai cái túi ngủ; hai đèn pin siêu sáng, bốn lốc pin, một bộ sạc năng lượng mặt trời đơn giản; một bản đồ quân sự mẫu mới nhất và hai cái la bàn.”
“Mười nghìn tệ tiền Liên minh – loại tiền được lưu hành ở toàn bộ khu vực phía Bắc; hai thỏi vàng; bốn bộ kìm đặc chế riêng cho dị biến giả, ba bộ được chuẩn bị cho các dị biến giả, và một bộ dự phòng; ngoài ra, còn có trang bị vũ khí của ta, một khẩu súng lục tiêu chuẩn, bốn hộp đạn, một súng trường bắn tỉa tầm siêu xa 14,9 mm đặc chế, năm mươi viên đạn thường và hai mươi viên đạn đặc biệt. Ngoài ra còn có thêm ba con dao găm.”
“Hai khẩu súng bắn đạn tín hiệu và sáu viên đạn tín hiệu.”
“Hai chiếc điện thoại vệ tinh đặc chế vùng hoang dã và một bộ thu tín hiệu đơn giản.”
“Một bộ thiết bị vô tuyến điện, hai máy bộ đàm…”
“Ngoài ra, mỗi người còn có một bộ quần áo để thay thế, hai bộ dụng cụ ăn đơn giản, và ba quyển tạp chí nghiêm túc để đọc cho đỡ nhàm chán.”