Chương 204: Đón Người Nhà
Nghe đến đây, Lục Tân ở bên cạnh ít nhiều có phần trợn mắt há mồm:
“Sao phải chuẩn bị nhiều như vậy, chúng ta chỉ ra ngoài có mười ngày thôi…”
“Haizzz, ta còn đang lo những thứ này vẫn chưa đủ dùng nữa kìa, ai mà biết được chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì ở vùng hoang dã?”
Thằn Lằn thở dài với vẻ thiếu kiên nhẫn, nói:
“Cũng giống như thiết bị lọc nước này, ở vùng hoang dã, thức ăn và nước uống là những thứ vô cùng quan trọng, những người đã quen sống ở vùng hoang dã khi tìm được nguồn nước sạch là họ có thể uống trực tiếp, nhiều nhất cũng chỉ đun sôi rồi uống. Còn những người đến từ thành phố Cao Tường như chúng ta, nói không chừng uống thứ nước đó vào sẽ bị tiêu chảy, ở vùng hoang dã, việc bị tiêu chảy cũng có thể gây ra nhiều vấn đề nghiêm trọng.”
“Một ví dụ khác như là đồ hộp, tiền, vàng…”
Hắn nói chậm rãi với một giọng đầy bất lực:
“Chỉ cần ra khỏi thành phố Cao Tường, ngươi sẽ khó tránh khỏi việc giao thiệp với những người ở vùng hoang dã, mà một khi phải giao thiệp với những người ở vùng hoang dã, có hai thứ tuyệt đối không thể thiếu, thứ nhất là vũ khí, thứ hai là tiền tệ. Trọng điểm trong đó chính là tiền tệ.”
“Mặc dù tiền Liên minh đã được lưu hành ở hầu hết các thành phố Cao Tường lớn, nhưng ở vùng hoang dã vẫn có một số người không chấp nhận chúng. Vì vậy, chúng ta phải mang theo một lượng vàng nhất định để dự phòng. Khi gặp một nhóm người đặc biệt nào đó, vàng chưa chắc có thể dùng được, chúng ta phải dùng thức ăn để trao đổi.”
Lúc đầu, Lục Tân chỉ nghe Thằn Lằn nói hắn từng có kinh nghiệm sinh tồn ở vùng hoang dã, nhưng Lục Tân cũng không nghĩ quá nhiều, sở dĩ Lục Tân muốn dẫn theo hắn, chủ yếu là vì Lục Tân cần một người giúp mình lái xe. Nhưng giờ đây, khi nghe Thằn Lằn nói có bài có bản như vậy, Lục Tân cũng trở nên nghiêm túc, xem ra để Thằn Lằn đi cùng là một quyết định vô cùng đúng đắn…
“Tuy nhiên, có thể nhìn ra Lão Trần thực sự đã dốc hết vốn liếng cho ngươi đấy…”
Sau khi xuống lầu, Thằn Lằn có chút phấn khích khi nhìn thấy chiếc xe dã chiến được chuẩn bị cho hắn và Lục Tân.
Hắn đi vòng quanh chiếc xe, hết sờ sờ chỗ này rồi lại đập đập chỗ kia với dáng vẻ vô cùng phấn khích.
“Sao lại nói như vậy?”
Lục Tân có chút không hiểu, trong lòng hắn nghĩ thầm chẳng phải chỉ là một chiếc xe hơi thôi sao?
“He he…”
Thằn Lằn nhấc tấm che phía trước xe lên để nhìn một lúc, càng nhìn lại càng thấy hài lòng, sau đó hắn đậy tấm che lại kêu cái “phạch”, mỉm cười nói:
“Vừa nhìn đã biết đây là chiếc Hummer địa hình cấp quân sự được đội nghiên cứu đặc biệt cải tạo lại, khung gầm cao, đuôi xe lớn hơn, động cơ hút khí tự nhiên V10, bộ nạp và xả thay đổi dung tích 6.8L, bộ tăng áp cơ khí làm trái tim, kim phun nhiên liệu được nới rộng, với hệ thống điều khiển ECU, chiếc xe này có thể so sánh với công suất 1.099 mã lực của một “trai tân” ba mươi tuổi, còn có thêm kính chống đạn, súng máy sáu nòng xoay hạng nặng, đây thật là CMN…”
Đôi mắt hắn gần như đã trở nên sáng rỡ:
“Thật sự là con quái thú khổng lồ bọc thép mà!”
Lục Tân nghe hắn nói một tràng, trong lòng chỉ thấy mờ mịt không hiểu:
“Chẳng phải chỉ là một chiếc xe thôi sao?”
Để bày tỏ sự quan tâm của mình, Lục Tân vẫn hỏi thêm một câu:
“Ngươi có chắc là nó có thể chạy ở bên ngoài thành phố không?”
Thằn Lằn quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.
Lục Tân không khỏi hơi chột dạ, vội giải thích:
“Ý của ta là, ở bên ngoài thành phố nó cũng có thể chạy rất nhanh phải không?”
“Yên tâm!”
Thằn Lằn kéo cửa xe rồi leo lên ca-bin, vỗ vào vô lăng rồi nói:
“Ta thậm chí còn cảm thấy nó có thể bay nữa kìa!”
Lục Tân nhìn các nhân viên lần lượt chuyển những vật tư đã chuẩn bị cho bọn hắn lên xe, hơn nữa còn cố ý để hắn nhìn rõ, tiện cho hắn có thể lấy ra dễ dàng bất cứ lúc nào. Cuối cùng sau khi đội trưởng đội đặc nhiệm ký tên rồi lấy đi giấy chứng nhận của mình, lúc này Lục Tân mới mở cửa xe phía ghế phó lái, ngồi vào trong rồi hỏi:
“Ngươi có cần trở về nói với người nhà một tiếng không?”
“Không cần!”
Thằn Lằn mỉm cười, nói:
“Ta chỉ có một mình, không ai quan tâm đến ta trừ Linda, chúng ta trực tiếp ra khỏi thành phố thôi.”
“Ồ!”
Lục Tân gật đầu:
“Trước khi ra khỏi thành phố, chúng ta hãy đến đài Mặt Trăng trước đã, ngươi biết địa chỉ nhà ta mà.”
“Tại sao chứ?”
Thằn Lằn nhìn Lục Tân với vẻ hơi ngạc nhiên:
“Ngươi không biết bây giờ thời gian rất quý giá sao?”
“Đi đón người nhà của ta chứ còn sao nữa?”
Lục Tân nhìn Thằn Lằn với vẻ hơi ngạc nhiên, trong lòng hắn thầm nghĩ, ngươi không có người nhà, nhưng ta thì có…
Thằn Lằn quay đầu nhìn về phía Lục Tân.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Tân, vẻ mặt của hắn cũng dần trở nên kỳ quái.
Sắc mặt hắn trở nên hơi trắng bệch.
“Khởi động…”
Thằn Lằn không nói gì thêm, mà chỉ quay đầu thử hệ thống khởi động bằng giọng nói, sau khi khởi động xe, hắn thành thật lái xe đúng theo quy định, im lặng chở Lục Tân thẳng đến vị trí dưới tòa chung cư cũ kĩ nơi Lục Tân ở, rồi dừng lại.
“Này…”
Hắn thậm chí không dám quay đầu lại, mà chỉ nhìn chằm chằm vào vô lăng, giọng nói hơi lắp bắp vang lên:
“Ngươi có cần…Lên lầu đón họ không?”
“Không cần!”
Lục Tân yên lặng ngồi ở ghế phó lái.