Mặt Trăng Đỏ

Chương 205: Xuất Phát

Chương 205: Xuất Phát


“Cần chứ sao lại không…”
Giọng nói của Thằn Lằn có vẻ yếu ớt:
“Ngươi lên giúp họ xách hành lý các thứ…”
“Họ đã lên xe rồi.”
Lục Tân quay đầu, mỉm cười nhìn Thằn Lằn rồi nói:
“Có thể đi được rồi…”
Thằn Lằn liếc nhìn ghế sau trống không trong gương chiếu hậu, nuốt nước bọt rồi im lặng khởi động xe.
Sau khi xe từ từ lái vào đường chính, hắn cứ im lặng liếc nhìn gương chiếu hậu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nữa.
Sau một hồi suy nghĩ xoắn xuýt, hắn đột nhiên cố gắng nặn ra một nụ cười, tiếp theo hắn đã làm một điều mà ngay cả Lục Tân cũng không ngờ tới…
“Xin chào chú, dì và em gái, ta tên là Thằn Lằn, ta là đồng nghiệp tốt, cũng là bạn tốt của Đan Binh…”
Hắn vậy mà đã bắt đầu trò chuyện:
“Ta rất vui được làm quen với các ngươi…”
“…Chắc hẳn các ngươi cũng rất vui khi làm quen với ta, phải không?”
“Ha ha ha, không cần khách sáo đâu…”
“Hửm?”
Lục Tân đang ngồi ở ghế phó lái lật xem tài liệu, đọt nhiên quay đầu liếc nhìn Thằn Lằn.
Sắc mặt hắn đã trở nên hơi kỳ lạ.
Có rất nhiều người đã bị người nhà của Lục Tân làm cho sợ hãi, nhưng rõ ràng người không thể nhìn thấy, nhưng lại cố gắng thử trò chuyện với người nhà của hắn như vậy, Thằn Lằn thực sự là người đầu tiên.
Trong lòng Lục Tân bất lực thở dài, hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy chiếc cầu treo bằng thép phía trước đang từ từ hạ xuống.
Gió bên ngoài thành phố hiu hiu thổi vào, có vẻ hơi khác so với bên trong thành phố.
Sau khi vượt qua cầu treo bằng thép ở phía tây thành phố, xe của họ đã rời khỏi thành phố vệ tinh số hai.
Một con đường bê tông rộng rãi trải dài thông với rất nhiều con đường nhỏ, tạo thành một vòng cung tròn dẫn sâu vào vùng hoang dã.
Dọc theo con đường rộng nhất ở chính giữa.lái thẳng về phía trước, có thể đi vào một con đường rộng lớn, dù mất nhiều thời gian hơn nhưng vẫn khá bằng phẳng và rộng rãi. Đây là một trong những mạng lưới đường cao tốc được xây dựng cách đây ba mươi năm, nối dài đến nhiều nơi khác nhau.
Dù đã trải qua ba mươi năm kể từ khi thảm họa xảy ra, những con đường này đã bị hư hỏng nghiêm trọng.
Nhưng tình trạng đường xá xung quanh thành phố Thanh Cảng đã được đội thi công trong thành phố sửa chữa, về cơ bản chúng vẫn giữ được hình dáng ban đầu.
Chỉ là ở những ngã tư đường gần thành phố Cao Tường, nhiều trạm kiểm soát tạm thời trên các tuyến đường và cầu treo đã được thiết lập.
Điều này là để ngăn chặn các cuộc tập kích của những kẻ điên và một số nguy hiểm nhất định.
Lục Tân từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố vệ tinh số hai, đây là lần đầu tiên hắn thực sự ra khỏi thành phố.
Nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh ghế phó lái, hắn trông thấy một vùng cây cối rậm rạp tươi tốt, tràn đầy sức sống.
Tất cả các loài thực vật đều có dấu hiệu sinh trưởng rất mạnh mẽ.
Trong không khí thoang thoảng một mùi thối rữa, khiến thần kinh người ta vô thức trở nên căng thẳng.
Bầu trời xám xịt.
Khi phóng tầm mắt về phía xa, người ta sẽ có cảm giác ánh sáng như bị bóp méo, và những thứ ở xa trông hơi biến dạng.
Giống như những con quái vật đang bò trên mặt đất, nhìn cảnh vật xung quanh bằng ánh mắt sợ hãi.


“Ha ha, nào, để ta đoán thử xem…”
“Nếu như chú, dì, còn có em gái đáng yêu đang ngồi ở hàng ghế phía sau, vậy thì ta đoán họ nhất định là đang ngồi như thế này, chú ngồi bên trái, dì thì ngồi bên phải, còn em gái đáng yêu lúc này nhất định đang ngồi ở chính giữa có phải không?”
“Không thì sẽ là chú ngồi bên phải, còn dì thì ngồi bên trái?”
“…”
Sau khi biết trên chiếc xe trống không thực ra cũng hơi đông đúc, người đang lái xe là Thằn Lằn liền nói liên tục không ngừng nghỉ.
Từ lúc rời khỏi thành phố đến bây giờ, hắn không ngừng trò chuyện với “người nhà” ở trên xe.
Quan trọng là, hắn còn trò chuyện một cách rất vui vẻ…
Lục Tân nghe một hồi, cảm thấy thật sự bất lực, nên đã nhẹ giọng nhắc nhở hắn:
“Ngươi đoán sai rồi.”
Thằn Lằn ngẩn người giây lát, sau đó mỉm cười nói:
“Không phải chứ, vậy có phải em gái ngồi bên trái không? Hay là ngồi bên phải?”
“Đều không phải.”
Lục Tân trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy mẹ đang mỉm cười ngồi ngay ngắn ở hàng ghế phía sau.
Bà mỉm cười trông rất thanh lịch, thấy Lục Tân đang nhìn mình qua gương chiếu hậu thì nhỏ giọng nói:
“Đứa nhỏ này thật tốt tính, chỉ có điều hắn hơi nhiều lời một chút…”
“Ngươi có cần cân nhắc đến việc bảo em gái ngươi khâu miệng hắn lại không?”
“…”
Lục Tân ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy hay là thôi đi.
Khẽ ngẩng mặt lên, hắn liền thấy trên nóc xe em gái đang phấn khích huýt sáo, tiếng reo vui của con bé vang lên không ngớt.
Lúc này, cha Lục Tân không có ở trong xe.
Dù cuộc họp gia đình lần này đã thông qua việc ra ngoài.
Nhưng người cha tính tình nóng nảy của hắn không chịu nổi sự đơn điệu và phiền muộn suốt dọc đường. Hơn nữa, với tính khí của ông ấy, nếu ông ấy cũng ở trong xe, Lục Tân ước chừng chiếc xe này khó có thể toàn vẹn đến khi họ tìm được những người của đoàn kỵ sĩ đó. Vả lại, không có gì đảm bảo được cái đầu của Thằn Lằn – người vẫn luôn vui vẻ hớn hở trò chuyện suốt dọc đường, vẫn tiếp tục ở trên cổ của hắn cho đến khi đến đích …


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất