Chương 209: Ở Đây
“Vèo…”
Xe việt dã chạy băng băng trên khu đồng hoang thẳng cánh cò bay. Bốn bánh xe cao su đặc chế to đùng kết hợp với khung xe bằng sắt cứng cáp dị thường kia khiến chiếc xe trông như một con thú bằng sắt. Dù là kẽ nứt hay khe rãnh cơ nào, “vèo” một tiếng là đã bị nó nghiền ép chạy qua.
Có bầy sói hoang đang dạo bước trong đồng hoang khi nghe thấy động tĩnh truyền từ phía xa tới thì dừng lại nghe ngóng. Nhưng lúc thấy con quái thú này chạy lại gần, chúng lập tức sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi.
Có con chó trắng đang thảnh thơi nằm trong vũng nước, không biết nguy hiểm đang tiến lại gần, trực tiếp bị quái thú sắt cán qua. To lớn bọt nước văng lên cao hai, ba mét, rửa trôi một thân sình lầy dính trên xe.
Có một “kẻ điên” cơ thể đã bị thối rữa hết đang máy móc chầm chậm bước đi giữa đường cái, lúc nghe thấy tiếng động cơ nổ máy ầm ầm, nó đần độn xoay người, trong con mắt đục ngầu còn sót lại một bên lộ ra cảm xúc điên cuồng…
Nhưng nó mới vừa xoay người thì đã bị đầu chiếc xe đang gào thét chạy tới đâm thành đống thịt nát.
…
"Đừng thấy ta chỉ là một con cừu, be…”
"Nhờ ta mà cỏ xanh ngày càng thơm, be…”
"Nhờ ta mà bầu trời ngày càng xanh, be…”
"Mây trắng cũng càng thêm mềm mại, be…”
Màn đêm dần buông xuống, xe việt dã chạy thật lâu nhưng đến một bóng người cũng không thấy. Phía xa xa trước mặt họ chỉ là phần còn sót lại của một thôn trang đổ nát đã bị dây mây rậm rạm che phủ, hoặc ẩn sau lớp cỏ dại. Có lẽ không qua bao lâu nữa, chút dấu vết cuối cùng của thôn trang sẽ biết mất hoàn toàn.
Trên con đường che kín cỏ dại, chỉ có ánh đèn đường sáng như tuyết và tiếng ca hát của Thằn Lằn. Giai điệu mà hắn đang ngâm nga khiến Lục Tân cảm thấy rất quen thuộc, hình như trước kia em gái rất thích xem bộ phim hoạt hình này. Nhưng về sau cô bé không xem nữa, nói là vai chính hoài mà chẳng ăn được đám cừu.
Chỉ là bài mà Thằn Lằn đang hát là bản cũ, ko giống với phiên bản trong trí nhớ của Lục Tân, phiên bản của hắn có thêm vài phần cuồng dã, bộc lộ ra sự kiêu ngạo của nhân vật phản diện.
Tiếng ca truyền khắp bốn phía, thi thoảng sẽ có vài con dã thú ẩn núp sâu trong đồng hoang rú lên một tiếng, cùng hắn hòa âm.
"Hát lớn như vậy sẽ không thu hút một đống lớn kẻ điên tới sao?”
Thừa dịp trước khi hắn hát vào đoạn điệp khúc, Lục Tân nhanh miệng hỏi một câu.
"Kẻ điên?"
Thằn Lằn nở nụ cười:
"Hiện tại cũng không phải phải mười, hai mươi năm trước, số lượng kẻ điên không nhiều lắm đâu. Đặc biệt bây giờ đường chúng ta đi đều là đường mà một vài đội vận chuyển từng đi ngang qua, sớm đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ngươi xem, suốt đường đi, chúng ta hầu như chỉ bắt gặp lẻ tẻ vài con động vật quý hiếm. Nếu có thể dễ dàng gặp được một đống lớn kẻ điên như vậy, âu cũng là may mắn …”
Sau khi giải thích ngắn gọn, hắn lại bắt đầu hát vang:
"Có khó khăn hay vướng bận gì….”
Lục Tân đành phải cắt ngang lần nữa, cười hỏi:
"Sao ngươi ca hát hoài thế?"
Thằn Lằn quay đầu nhìn hắn một cái:
"Vì ngươi không muốn nói chuyện phiếm với ta, nên ta phải hát vài bài nâng cao tinh thần…”
Nghĩ tới việc Thằn Lằn đã lái xe suốt bốn, năm tiếng, Lục Tân bèn tốt bụng hỏi:
"Có cần ta đổi chỗ với ngươi không?"
"Không cần, không cần…”
Thằn Lằn lắc đầu nguầy nguậy: "Ta còn chịu được."
Lục Tân nở nụ cười bất đắc dĩ, hỏi thẳng:
"Ngươi sợ ta không biết lái xe, đúng không?"
Thằn Lằn nghiêm túc nhìn hắn một hồi:
"Không phải, ta là sợ bản thân không còn giá trị lợi dụng, sẽ bị người nhà của ngươi…”
Vừa dứt lời, hắn vươn tay kéo ngang qua cổ mình một cái.
Lục Tân ngạc nhiên, trố mắt nhìn hắn, trong lòng nghĩ thầm, tên này nghĩ người thân của mình không biết nói lý lẽ như vậy à…
Sau đó, thông qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy mẹ và em gái vừa mới chui lại vào trong xe đang nhìn về phía Thằn Lằn bằng ánh mắt đầy hứng khởi.
"Nếu không thể đuổi kịp trong hôm nay, vậy trước hết…”
Không còn cách nào khác, Lục Tân đành phải suy tính tới vấn đề này. Hắn định tìm một nơi để nghỉ ngơi và hồi phục thể lực một chút trước đã. Từ đầu đến giờ, Thằn Lằn đã sử dụng năng lực bản thân để lái xe suốt. Tuy với hắn, chuyện dùng năng lực điều khiển xe là một việc cực kỳ dễ dàng, nhưng suốt bốn, năm tiếng đều duy trì cường độ làm việc cao như vậy cũng khá là mệt, Lục Tân không muốn thấy Thằn Lằn mệt đến xỉu.
Lỡ mà hắn xỉu thật, sẽ không có người lái xe giúp mình rồi.
Chỉ là, ngay tại thời điểm hắn định đưa ra đề nghị này, mẹ ở băng sau bỗng khẽ khàng ngồi nghiêm chỉnh lại. Bà hơi cau mày, biểu cảm trên mặt thoáng hiện vẻ chán ghét, nhưng cũng không che được sự hưng phấn ẩn bên dưới.
Còn em gái lại biểu lộ sự phấn khích cực kỳ rõ ràng, cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa xe, ra sức hít mũi ngửi, đôi mắt ẩn dưới mái tóc đen cũng ngày càng sáng lên.
Lục Tân như nhận ra điều gì, chậm rãi hạ cửa kính xuống, nhìn ra phía bên ngoài.
Thằn Lằn lập tức che miệng mũi lại, hỏi:
"Mùi gì vậy?"
Lục Tân vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe, ngậm miệng không nói gì, hắn ngửi thấy một mùi hương có tác dụng nâng cao tinh thần cực cao, mùi máu tươi.
Một mùi máu tươi cực kỳ nồng nặc nhẹ nhàng len lỏi vào trong xe thông qua ô cửa kính đang mở.
"Tìm thấy rồi nha…”
Đúng lúc này, mẹ mỉm cười, vừa che mũi, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Là ở đây…”