Chương 211: Ngươi Là Đội Phó
Tâm trạng Thằn Lằn hạ xuống đáy cốc, ánh mắt lại lướt qua đống nội tạng đỏ tươi trên đất, thở dài một hơi. Hắn lẩm bẩm:
"Sao ngươi đoán ra điều này nhanh vậy?"
Lục Tân rất tự nhiên trả lời:
"Có viết hết trong xấp tư liệu mà phía trên đưa cho chúng ta mà…”
Thằn Lằn: “…”
Những tư liệu kia hắn cũng đọc sơ qua một lần, nhưng gặp tình huống đột phát như vậy, hắn không thể liên tưởng tình cảnh trước mắt với thông tin trong đó với nhau được. Tất nhiên, nguyên nhân cũng có thể là do hắn phải bận rộn lái xe. Còn Lục Tân chỉ ngồi yên trên ghế phó lại, nghiên cứu những tư liệu kia miết, còn đọc rất chăm chú nữa.
Áp lực trên người thoáng nhẹ bớt, hắn khe khẽ thở dài, do dự nói:
"Vậy bây giờ chúng ta…”
"Đều là người của mình…”
Lục Tân yên lặng vài giây:
"Mang họ trở lại đi!"
"Cái gì?"
Nhất thời Thằn Lằn cảm thấy hơi mông lung, ánh mắt nhìn về phía Lục Tân cũng trở nên quái lạ:
"Chôn ngay tại chỗ... không tốt sao?"
Vừa mới nói xong câu đó, hắn cũng chợt nhận ra điều gì. Đưa mắt nhìn về phía sâu trong đám cỏ dại xung quanh, ánh mắt u ám của mỗi một con thú hoang khiến hắn phải thở dài một hết cách.
Ở một nơi có nhiều dã thú như thế, dù đào hố chôn xuống, cuối cùng vẫn sẽ bị moi lên lại thôi. Còn muốn đốt cháy thì phải dùng đến xăng, ở cái nơi hoang vu tăm tối này, đó là một thứ đồ cực kỳ xa xỉ.
Vì thế, hắn đành ngơ ngẩn nhìn Lục Tân, gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Đúng lúc này, Lục Tân cũng quay đầu nhìn hắn.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi…
Thằn Lằn hơi không kiềm được, run rẩy hỏi:
"Chuyện gì?"
Lục Tân nói:
"Trong đội hành động đặc biệt lần này của chúng ta, hình như ta mới là đội trưởng, còn ngươi là đội phó?"
Thằn Lằn mờ mịt gật đầu:
"Đúng vậy, có gì không?"
Lục Tân chỉ vào đống nội tạng trên mặt đất:
"Đội phó, mời ngươi thu thập đặc công của chúng ta về."
Giờ Thằn Lằn mới hiểu ý của hắn là gì, ngây ngốc nhìn thấy Lục Tân.
Lục Tân gật đầu với hắn một cái. Không thể phủ nhận, cảm giác làm đội trưởng đúng là rất sảng khoái.
Thời điểm tiêu diệt được con quái vật tinh thần cực lớn ở Nam Tường, Lục Tân biết chắc, tốc độ thăng chức của mình nhất định sẽ nhanh hơn Thằn Lằn. Chỉ là lúc đó hắn không nghĩ rằng, chuyện thăng chức sẽ đến nhanh như thế…
…
Dưới sự ra lệnh của tiểu đội trưởng Lục Tân, cuối cùng đội phó Thằn Lằn vẫn phải thi hành mệnh lệnh.
Hắn bất đắc dĩ chạy về chỗ đậu xe, lấy từ trên xe xuống hai túi chứa xác đặc chế, sau đó mang theo ba cái khẩu trang, cố nén cảm giác buồn nôn xuống, nhanh chóng hốt hai vị “đồng nghiệp” vào trong túi. Vì có tiểu đội trưởng Lục Tân đích thân đứng bên cạnh trông coi, hắn chẳng dám lười biếng, ngay cả mấy mẩu thịt vụn xung quanh cũng hốt sạch vào, sau đó đứng lên trong tiếng tru đầy phẫn nộ của đám chó hoang.
"Ọe…”
Bỏ hai túi to vào cốp xong, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được mà nôn ra. Lục Tân tốt bụng rót cho hắn ly nước, đứng bên cạnh vừa chờ hắn ói xong, vừa ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Trong xe, mẹ cũng lẳng lặng nhìn về hướng kia.
"Chắc là nơi đó nhỉ?"
Lục Tân lẩm bẩm trong miệng, mẹ ngồi trong xe nghe thấy câu hỏi của hắn thì không nhịn được bật cười.
…
"Ta hỏi này, rốt cuộc ngươi đã tìm thấy hai vị đồng nghiệp kia bằng cách nào thế…”
Ói xong, Thằn Lằn lại rửa tay mấy lần rồi mới chịu leo lên, tê liệt ngã xuống ghế lái, qua một hồi lâu mới dần hoàn hồn. Nhìn Lục Tân ngồi trên ghế phụ đang đăm chiêu nhìn về phía Tây, hắn bất lực hỏi.
"Không chỉ tìm thấy đồng nghiệp thôi đâu, những người kia cũng ở cách đây không xa."
Hai mắt Lục Tân nhìn chằm chằm về hướng tây nam, miệng nói một câu nghe như đoán mò, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
"Có điểm tập kết nào ở hướng đó không?"
Hắn chậm rãi trả lời:
"Rất có thể bây giờ họ đang ở đó…”
"Chỗ đó…”
Thằn Lằn dõi mắt nhìn theo, vội lấy bản đồ ra. Sau khi đối chiếu sơ sơ, trên mặt hắn hiện lên vẻ mờ mịt.
"Bây giờ, ta, thật sự... người anh em, rốt cuộc ngươi là hệ nhện, hay hệ dự đoán vậy…”
Từ phương hướng mà Lục Tân đang nhìn, Thằn Lằn quả thật tìm được một điểm tập kết. Trên bản đồ, khu vực đó được khoanh bằng mực đỏ, xung quanh có vài tuyến đường được đánh dấu ý nói có thể đi vào. Bên trên còn vẽ một khẩu súng tiểu liên nho nhỏ, trông cực kỳ bắt mắt.
Khu vực này được gọi là trấn Hắc Thủy.
"Hơn nửa đêm, ở chốn rừng núi hoang vắng này, ngươi đoán câu đầu tiên đã trúng, chuyện này không khỏi có chút…”
Thằn Lằn mơ màng nói hết câu:
"... thần kỳ, ha?”
Gương mặt Lục Tân hiện lên biểu cảm quái dị, hắn nhìn Thằn Lằn:
"Ngươi không nhận ra bầu trời phía trên chỗ đó hơi đỏ lên sao? Có lẽ đó là do ánh sáng phản chiếu từ ngọn đèn tạo thành. Mà nơi có ánh đèn không phải chính là điểm tập kết sao?"
"Ờ thì…”
Thằn Lằn nhìn vẻ mặt như đang nhìn thằng ngốc của Lục Tân, mặt mày nhanh chóng đỏ ửng cả lên.
Hắn vội lảng sang chuyện khác, làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc nói:
"Nếu những người đó quả thật đang trốn ở chỗ đấy, vậy thì có chút phiền phức đây. Ngươi nhìn đi, chỗ này là một điểm tập kết khá lớn của dân du mục ở khu vực xung quanh Thanh Cảng, cũng là một trong những chợ đêm lớn nhất quanh đây."