Chương 212: Trấn Hắc Thủy
Nói xong, hắn chậm rãi hồi tưởng, kể lại:
"Lúc thảm họa mới bắt đầu, chỗ này từng có một trấn nhỏ cất chứa không ít dầu mỏ, bởi vậy đã hấp dẫn không ít người lại đây, trấn đó được gọi là trấn Hắc Thủy. Bây giờ, có lẽ số dầu mỏ còn tồn kho này đã sớm bị bán sạch, nhưng vì nó quá nổi tiếng, nên trái lại đã trở thành nơi trao đổi mua bán của rất nhiều người. Nếu đám người kia trốn trong đó, vậy hai ta phải chuẩn bị tốt tinh thần đánh một trận với đầu sỏ của đoàn kỵ sĩ ở đây. Chỉ là phải cẩn thận một chút, lực lượng vũ trang của nơi chết tiệt này rất có thể đã ngang cơ với đội tuần tra thành phố của chúng ta rồi."
Lục Tân nhìn lướt qua bản đồ, lấy làm lạ hỏi:
"Chỗ này chỉ cách Thanh Cảng một ngày đường, gan họ lớn vậy sao?"
Điểm tập kết chỉ cách Thanh Cảng không tới một ngày đường lại có thực lực mạnh đến vậy ư?
Thằn Lằn vừa nghe thấy vậy đã vô thức bật cười:
"Nhìn đi, ngươi không biết…”
Lục Tân đang lắng nghe, thản nhiên liếc nhìn Thằn Lằn, Thằn Lằn nghiêm mặt lại, nhanh chóng trở nên an phận hơn.
“Không thể nhìn khoảng cách một cách đơn giản như vậy được.”
Hắn giải thích một cách nghiêm túc:
“Nơi đây là chợ đêm cũng được, là căn cứ địa của đám dân du cư cũng được. Đối với người ở thành phố Cao Tường như chúng ta thì mang cảm giác vừa kính vừa hận. Kính ở chỗ bây giờ tất cả cuộc sống của họ đều phải dựa vào thành phố Cao Tường của chúng ta, rất nhiều lương thực, vật dụng hàng này, thậm chí là cả đồ uống có cồn, cũng là từ thành phố Cao Tường mà ra. Hơn nữa, bàn về vũ trang thì họ vẫn còn thua chúng ta xa lắm.”
“Nhưng nguyên nhân để hận chính là một loại xung đột lợi ích trời sinh, nói ngắn gọn là nhìn không vừa mắt. Dù sao mấy năm gần đây, rất nhiều người tụ tập lại đều là bị thành phố Cao Tường hấp dẫn mà tới. Cũng vì mệnh lệnh của thành phố Cao Tường, khiến cho bình thường họ bất kể là trộm cắp hay làm gì cũng bị hạn chế, có lẽ họ đã sớm nhẫn nhịn, bụng nén đầy lửa giận rồi.”
“Bình thường, ngoài mặt, họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của thành phố Cao Tường, phối hợp với công việc của chúng ta, nhưng ở một số thời điểm đặc biệt, người trong thành phố Cao Tường hoặc là đoàn xe xuất hiện ở những nơi này, đều bị họ giết một cách âm thầm không tiếng động, đây cũng là chuyện thường gặp...”
Thằn Lằn vừa nói vừa gõ tấm bản đồ theo nhịp:
“Chúng ta chỉ có hai người, đồ trên xe lại còn nhiều nữa.”
“Trong mắt họ, có lẽ chúng ta là con dê béo thích hợp nhất rồi...”
Lục Tân gật đầu:
“Vậy chúng ta đi vào có phải sẽ gặp nguy hiểm không?”
Thằn Lằn nhìn Lục Tân:
“Nghe lời ngươi nói thì có vẻ lo lắng, nhưng nhìn ngươi lại chẳng có chút bận tâm nào cả...”
Thằn Lằn thở dài, cười nói:
“Cứ yên tâm đi, hai chữ Thanh Cảng vẫn còn có chút sức uy hiếp mà.”
Thằn Lằn vừa nói, vừa xuống xe, nhìn khung cảnh xung quanh:
“Nhưng để cho ổn thoả thì chúng ta vẫn nên báo về một tiếng.”
“Như thế dù chúng ta có thật sự gặp chuyện ở đây, thì ít nhiều cũng có người đến tìm kiếm.”
Hắn vừa nói, vừa quen tay mở cốp sau xe, cầm ra một chiếc hòm sắt vô cùng chắc chắn, bên trong là máy thu tín hiệu cỡ nhỏ. Sau khi thiết lập xong tuyến đường, hắn lấy điện thoại, báo lại vị trí cụ thể.
“Đã tìm được hai đặc công mất tích rồi, hãy báo với cấp trên là họ đã hy sinh.”
“Nghi vấn là nhân viên đoàn kỵ sĩ đã vào trong trấn Hắc Thuỷ rồi.”
“Bây giờ chúng ta chuẩn bị vào trấn Hắc Thuỷ để bắt đầu điều tra.”
“Ba tiếng nữa, chúng ta sẽ báo lại, nếu như không có tín hiệu thì đã xảy ra chuyện rồi.”
Sau khi báo cáo xong, hắn thu thập lại đồ đạc, nhanh chóng lên xe, lái thật nhanh trên con đường.
…
“Thông báo mới nhất là, nhóm hành động đặc biệt đã tìm được hai đặc công mất tích, cũng đã phong toả sơ bộ vị trí của đoàn Kỵ sĩ.”
“Họ đã vào trong trấn Hắc Thuỷ để bắt đầu điều tra rồi!”
Lục Tân không hề hay biết, khi báo cáo của Thằn Lằn được truyền tới thành phố Thanh Cảng, một hội nghị đã lập tức được tổ chức khẩn cấp.
Hoặc có lẽ phải nói, hội nghị này chờ tận tới khi tin tức của Thằn Lằn truyền về.
“Quả nhiên hắn rất chú tâm điều tra chuyện này.”
Trong phòng hội nghị rộng lớn, mấy vị giáo sư đầu hói và nhân viên tình báo chuyên nghiệp đang ngồi bên cạnh chiếc bàn dài hình bầu dục.
Bình thường, một đội hình như vậy sẽ chỉ xuất hiện lúc đối mặt với nguy cơ chiến tranh nổ ra.
Nhận được tin tức thông báo, rất nhiều người thở dài theo bản năng.
“Nhưng họ mới chỉ ra ngoài chưa tới một ngày mà...”
Một giọng nói kỳ quái vang lên, đến từ một nghiên cứu viên mập mạp đội tóc giả. Hắn nhấc tóc giả lên, gãi đầu, sắc mặt có vẻ kì quái lạ thường:
“Trong tình huống gần như không có bất cứ tin tình báo nào hỗ trợ, mọi thứ gần như còn rất mông lung nhưng họ lại tìm được vị trí hai thi thể của hai đặc công đã ‘mất tích’, đồng thời còn phong toả sơ bộ được vị trí của đoàn Kỵ sĩ, chuyện này...”
“Chuyện này vốn không hợp lí?”