Chương 213: Tài Trí Vẹn Toàn
Mấy vị giáo sư khác nghe những lời này, sắc mặt cũng không khác gì nghiên cứu viên kia.
Một điều rất rõ ràng, trên cương vị một nghiên cứu viên, họ cũng không thích những chuyện vượt quá hiểu biết của mình.
Theo bản năng, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía giáo sư Bạch ở trước bàn hội nghị.
Ở đằng sau ông ta là hai màn hình điện tử, trên đó là ngài Tô và bộ trưởng Thẩm, họ cũng rất quan tâm tới tiến trình bên này.
“Vào một số thời điểm, dị biến giả có vẻ rất thần bí, nhưng cũng không phải không tuân theo logic!”
Giáo sư Bạch cũng cúi đầu đọc thông báo mới nhất:
“Các ngươi có thể thử lý giải một chút, vì sao hắn lại làm được.”
Trong phòng hội nghị, mọi người đều chau mày.
Một nghiên cứu viên đầu bù tóc rối, trông rất giống phù thuỷ cũng than thở:
“Nghiên cứu những thứ này đâu có ích lợi gì...”
“Nhỡ đâu năng lực của hắn chính là định vị trực tiếp thì sao?”
“Ha ha!”
Giáo sư Bạch cười, không để ý tới bà, lại nói với mọi người:
“Hoặc có lẽ là, các ngươi thử nghĩ xem, hắn làm cách nào để được như vậy?”
Trong chốc lát, mấy vị giáo sư và nghiên cứu viên đều nhỏ giọng bàn luận.
Lúc này, giáo sư Trần đeo kính, chân tóc dài chạm tới gáy giơ cây bút trong tay lên, nói:
“Nếu loại trừ khả năng hắn có tài trí vẹn toàn, vừa động não đã biết vị trí chính xác của đoàn kỵ sĩ đó, hoặc là đã đặt thiết bị theo dõi bên trong đoàn kỵ sĩ đó từ lâu ra thì hắn có thể tìm được vị trí của đoàn kỵ sĩ đó trong một thời gian ngắn, chỉ có một nguyên nhân mà thôi...”
Nói tới đây, dường như ông ta cũng có phần chột dạ, ngừng lại giây lát rồi mới nói tiếp:
“Có lẽ không phải chặt chẽ cẩn thận như vậy, nhưng ít nhất là.... có quy luật.”
Giáo sư Bạch mỉm cười:
“Lão Trần à, chúng ta đều biết có chuyện gì xảy ra mà, ngươi cứ nói đi.”
Giáo sư Trần gật đầu, đứng dậy, đánh dấu vị trí trấn Hắc Thuỷ trên tấm bản đồ sau lưng:
“Trấn Hắc Thuỷ cách thành phố Thanh Cảng ít nhất là hơn bảy trăm km, mà họ chạy tới đây chỉ trong vòng một ngày, điều này nói rõ rằng...”
Cây bút trong tay ông ta kéo dài một đường thẳng tắp:
“Từ đầu, hắn đã muốn đi tới đây rồi.”
Mấy vị giáo sư đều chăm chú nhìn ông ta.
Vị giáo sư mập mạp đội tóc giả hỏi:
“Vì sao hắn ta lại phải tới đó?”
“Có hai khả năng!”
Giáo sư Trần nói:
“Một là hắn biết rõ đối phương đang ở đây, còn hai là, hắn đoán được họ ở đâu.”
“Đoán được sao?”
Trong phòng hội nghị nổi lên tiếng bàn luận xôn xao.
“Đúng, hắn đoán được.”
Giáo sư Trần nhấn mạnh, lại đưa tay tìm kiếm mấy lần trên tấm bản đồ:
“Các ngươi thử nghĩ xem, sau khi đoàn kỵ sĩ kia trốn ra khỏi thành phố vệ tinh số hai, ngoại trừ ở lại nửa tiếng ra thì họ nhất định rất nóng lòng muốn bỏ trốn. Nhưng ở nơi hoang dã, việc tiếp tế cho họ là một vấn đề lớn, muốn đi đường dài thì thức ăn, nguồn nước, xăng cũng là vấn đề cần phải lo.”
“Cho nên, nếu đoàn kỵ sĩ đó cẩn thận, ta nghĩ họ nhất định cần có một điểm viện trợ thích hợp. Họ sẽ không tìm một điểm viện trợ quá gần thành phố Thanh Cảng, vì ở đó có nhiều người của chúng ta, nhưng nếu địa điểm quá xa thì họ lại không thể tới được...”
Ông ta vừa nói, vừa khoanh tròn vài điểm:
“Cho nên, nơi phù hợp với họ chỉ có mấy địa điểm này thôi.”
“Mà điều tra ban đầu của chúng ta cũng có thể xác định được, họ trốn về phía Nam...”
“Từ đó, vị trí về phía Nam ở thành phố Thanh Cảng phù hợp với điều kiện chỉ có trấn Hắc Thuỷ mà thôi.”
Lời nói của giáo sư Trần khiến phòng hội nghị yên lặng trong chốc lát.
Giáo sư Bạch ngồi ở vị trí chủ toạ mỉm cười gật đầu.
“Ta có câu hỏi...”
Một nữ nghiên cứu viên mặc áo choàng dài màu trắng nói:
“Có rất nhiều địa diểm có thể bổ sung xăng, thức ăn và nước uống cho họ, họ không nhất thiết phải chọn chỗ này. Nếu như xuất phát từ tư duy an toàn và bảo mật, thì những điểm tụ tập nhỏ sẽ thích hợp cho họ lựa chọn hơn.”
“Nhưng thứ họ cần viện trợ không chỉ gồm những thứ này.”
Giáo sư Trần nhẹ giọng đáp, ông ta chống hai tay xuống bàn hội nghị:
“Trong số họ có một dị biến giả hệ con rối. Hệ năng lực này có thể coi là đã được nghiên cứu một cách toàn diện và thấu triệt rồi. Chúng ta đều biết rằng, dị biến giả hệ con rối ở giai đoạn thứ nhất có thể thao túng người cải tạo tinh thần, nhiều nhất là mười người. Mà trong tình huống bên cạnh dị biến giả hệ con rối không có người cải tạo tinh thần thì thực lực của họ cũng không mạnh.”
“Nếu họ muốn chạy trốn thì phải làm tốt công tác chuẩn bị đối phó với kẻ địch truy kích.”
“Cho nên, vị dị biến giả hệ con rối này cũng nóng lòng muốn bổ sung thêm số lượng người cải tạo tinh thần bên cạnh mình.”
“Căn cứ vào điều tra ở thành phố vệ tinh số 2, khi phục kích đại tá Trần và Đan Binh thì đã có sáu người cải tạo tinh thần bỏ mạng. Khi thu dọn chiến trường, phát hiện thêm ba người ở dưới tường Nam của thành phố vệ tinh số hai nữa. Do đó chúng ta có lí do để nghi ngờ, số lượng người cải tạo tinh thần bên cạnh dị biến giả hệ con rối kia đã hao hết rồi, dù tính cả hai vị đặc công ở phe chúng ta thì số lượng vẫn còn rất thiếu. Cho nên, điểm tiếp viện mà họ lựa chọn, ngoại trừ thức ăn nước uống, xăng ra thì còn phải thoả mãn một điều kiện nữa.”
Ông ta nói tới đây thì hơi ngừng lại:
“Con người!”
Ông ta nhấn mạnh vào bốn chữ này, nói tiếp:
“Nơi có thể cung cấp người chỉ có trấn Hắc Thuỷ mới thoả mãn điều kiện thôi.”
Phòng hội nghị trở nên yên ắng.