Chương 214: Thỏ
“Đây chính là suy đoán của ta....”
Giáo sư Trần nhấn mạnh xong, nói chậm rãi:
“Trong tay Đan Binh có tất cả tin tức và tư liệu về đoàn kỵ sĩ này, cũng có cả bản đồ quân sự chi tiết nhất. Hơn nữa khi mới ra khỏi thành phố, ở thành phố bị bỏ hoang cách đó 10 km, họ cũng lấy được tin tức đoàn kỵ sĩ bỏ trốn về phía Nam từ chỗ nhóm điều tra rồi.”
“Nếu lúc đó, hắn tiến hành tổng hợp và phân tích nhanh chóng, dự đoán được khả năng đoàn Kỵ sĩ đi về hướng trấn Hắc Thuỷ để nhận viện trợ. Vì thế, hắn và Thằn Lằn dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, đồng thời phát hiện ra hai vị đặc công đã mất tích của chúng ta ở ven đường cách trấn Hắc Thuỷ không xa, lại thêm cả bằng chứng nữa...”
Ông ta hơi ngừng lại, gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Như thế là có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi.”
Trong giây lát, phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.
“Tốt.”
Lát sau, giáo sư Bạch ngồi ở vị trí chủ toạ mới nhẹ nhàng gật đầu: “Trước tiên có thể phân tích từ góc độ này.”
Trong phòng hội nghị, có rất nhiều người gật đầu.
Thậm chí trong lòng họ còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm:
“Hoá ra là vẫn có thể giải thích...”
Chỉ có vị nữ nghiên cứu viên là chuyên gia nghiên cứu thân bí học kia bất đắc dĩ xoa mặt:
“Ta vẫn cho rằng hắn có thể định vị trực tiếp...”
Trong phòng họp, mọi người nhìn nhau, không ai để ý tới bà ta, bắt đầu tập trung phân tích.
“Mặt khác...”
Khi cả phòng họp rơi vào trạng thái làm việc bận bịu, một cô gái mặc quân trang khẽ giơ tay:
“Đối với chuyện điều tra sau khi họ vào trong trấn Hắc Thuỷ, nên bố trí thế nào?”
Nghe lời này, giáo sư Bạch không trả lời mà quay đầu nhìn về phía bộ trưởng Thẩm trên màn hình.
“Giám sát toàn bộ hành trình!”
Dù ở trên màn hình nhưng bộ trưởng Thẩm vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được khí chất lạnh băng, vô cùng uy nghiêm, ông ta nói bằng giọng bình tĩnh:
“Đặc biệt phái một nhóm đi tới địa phận trấn Hắc Thuỷ, ở cách đó mười dặm đợi mệnh lệnh, vừa có tín hiệu cầu cứu thì lập tức tấn công cho ta...”
Ông ta nói đoạn, nhưng dường như còn chưa hết giận:
“Nếu cần thiết thì có thể sử dụng vũ khí Plasma ở tầm xa!”
“Thẳng tay san bằng cho ta!”
Bầu trời phía tây nam hơi đỏ lên là do ngọn đèn chiếu rọi. Lục Tân và Thằn Lằn cứ đi theo con đường, tiến về phía trước, nhanh chóng phát hiện ra một khoảng trời mang màu đỏ rõ ràng hơn, như thể một làn sương màu đỏ mơ hồ, phía dưới dường như còn sáng lên.
Họ đi thêm chừng mười phút thì nhìn thấy một biển chỉ hướng đã rỉ sét ở ven đường.
Biển báo nghiêng ngả đứng ven đường, bên trên được quét sơn đỏ, vẽ vài chữ và một mũi tên trông rất cẩu thả:
“Trấn Hắc Thuỷ.”
Dưới ba chữ này còn có vài dòng chữ bé hơn, là “Nỗ lực lên”, “Kiếm sống”, “Đại Bảo...”.
Mấy chữ cuối cùng còn bị mờ, không nhìn rõ được là gì.
“Phục vụ cũng đầy đủ phết nhỉ...”
Thằn Lằn hăng hái hẳn lên, quành xe vào một con đường trải đầy đá vụn theo như hướng mũi tên chỉ.
Hai bên đường là cỏ dại màu đen thẫm, cao ngang đầu người.
Đôi lúc, Lục Tân còn nghe thấy tiếng xì xầm bên trong đám cỏ dại, nhìn thấy cỏ dại đang đung đưa.
Thằn Lằn mỉm cười, nhỏ giọng giải thích:
“Là thỏ đấy.”
Lục Tân nhìn thoáng qua, hỏi:
“Có thể bắt một con được không?”
“Đừng...”
Thằn Lằn sửng sốt, vội vàng ngăn cản hắn, nhỏ giọng nói:
“Đó là thỏ do trấn Hắc Thuỷ thả ra để quan sát động tĩnh. Khi chúng ta tới trấn Hắc Thuỷ, những người này vốn đã thăm dò lai lịch của chúng ta.”
Đến giờ Lục Tân mới hiểu ra, “thỏ” ở đây chính là chỉ thám tử.
Lái xe trên con đường nhỏ thêm chừng một tiếng nữa, xe mới tới một nơi đèn đuốc sáng trưng. Đây là một thị trấn được xây trên nền đất cao, xung quanh dựng hàng rào gỗ cao khoảng chừng ba, bốn thước, bên trên quấn đầy lưới sắt, trông vô cùng nguy hiểm. Họ nhìn thấy ngọn đèn phía xa, thực ra là ở trên hàng rào, toả ra bóng sáng nho nhỏ.
Bên ngoài hàng rào, một hàng xe tải lớn màu đen bóng đỗ ở đó, có xe thì trống nhưng có xe lại được trang bị rất nhiều hàng hoá.
Xung quanh xe tải có vài người bảo vệ, họ vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía, vừa hút thuốc lá.
Ở cuối con đường nhỏ là cánh cửa bằng sắt đã rỉ sét, bên cạnh là một cái đình có lan can sắt.
“Người hoang dã, qua đây nghỉ ngơi một lát đi.”
Thằn Lằn lái thẳng xe tới bên cạnh đình, sau đó lấy giấy chứng nhận ra.
“Người hoang dã?”
Người trong đình đã biết họ sẽ tới từ lâu, cách một lớp cửa sổ xe dùng ánh nhìn nghiền ngẫm quan sát Lục Tân và Thằn Lằn đang ngồi trong xe, cười nói:
“Nhìn không giống, có vẻ hai người các ngươi cũng sạch sẽ phết ấy nhỉ...”
Giọng của hắn ta hơi cao, trong đình có vài người cầm súng, không biết là vô tình hay cố ý mà họ tiến gần thêm vài bước.
Ở bên cạnh, trong đám người đang nghỉ ngơi nói chuyện bên cạnh xe chở hàng, cũng có không ít người nhìn qua đây.
“Con mẹ nó, chúng ta là người hoang dã đây, cũng không phải là đi nhặt mót đồ, sao có thể không sạch được cơ chứ?”
* Một cách chơi chữ
Thằn Lằn ra sức vỗ cửa xe, ra vẻ hào sảng, cười nói:
“Sao thế, phải lăn lộn tới mức người đầy bùn đất thì mới được vào à?”
“Không phải, chỉ muốn hỏi chút thôi.”