Mặt Trăng Đỏ

Chương 215: Thùng Thùng Thùng, Pẳng Pẳng Pằng

Chương 215: Thùng Thùng Thùng, Pẳng Pẳng Pằng


Người trong đình thấy Thằn Lằn không có vẻ gì là sợ hãi, cúi đầu xuống, làm theo phép tắc:
“Quy định cũ, có thể vào trong trấn nhưng chỉ được mang theo súng lục, súng hạng nặng phải để lại ngoài xe.”
“Súng hạng nặng mà ngươi nói là thế nào cơ?”
“Súng kêu “thùng thùng thùng” là súng hạng nặng, phải để ngoài xe, còn súng bắn “pằng pằng pằng” thì được mang theo bên người.”
“Đỗ xe thì có hai lựa chọn! Đỗ bên trong trấn, mỗi ngày 100 tệ, hoặc tương đương với mười lon thép, súng và đạn cũng có thể cân nhắc. Chúng ta phái người trông giúp các ngươi, nhưng đồ đạc quý giá thì phải mang theo người.”
“Hoặc là đỗ bên ngoài trấn, không ai quan tâm cả, tự các ngươi cho người tới trông, có xảy ra chuyện gì thì cũng không ai chịu trách nhiệm.”
Lục Tân dường như được mở mang thêm nhiều kiến thức, chỉ đỗ xe thôi mà cũng nhiều quy củ như vậy.
“Pằng pằng pằng thì đương nhiên phải mang rồi, còn cần ngươi nhắc nữa sao?”
Thằn Lằn lấy súng lục ra, vỗ hai cái vào cửa xe, nói:
“Đỗ bên trong, đỡ bị người ta tháo trộm lốp xe!”
Xung quanh có không ít ánh mắt nhìn thấy súng trên tay hắn, lại rụt rè thu mắt về.
“Được mang súng lục, nhưng không có nghĩa là có thể nổ súng. Tuỳ tiện nổ súng trong trấn, dù cố tình hay vô ý đều bị phạt một nghìn tệ!”
Người trong đình còn nói thêm một câu, nhận lấy một trăm liên minh tệ mà Thằn Lằn đưa tới, gọi:
“Ngưu Tử, lĩnh đi kìa!”
“Được!”
Cửa sắt mở ra, một thằng nhóc con chạy từ bên trong ra, cầm một chiếc thẻ trúc trong tay.
Thằng nhóc bẻ tấm thẻ ra làm hai, một nửa đưa cho Thằn Lằn, một nửa thì giắt vào kính chiếu hậu bên trái xe, sau đó nó đứng đó vẫy tay:
“Vào nào, vào đi, vào nữa... Không sao đâu, cứ mạnh dạn lái đi...”
“Đỗ mỗi chiếc xe thôi mà cũng tốn một trăm tệ à....”
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, có phần tiếc rẻ.
Nhưng lại muốn nói: dù sao cũng là đi công tác, cấp trên sẽ trả thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như đi công tác mà tiết kiệm một chút, không biết có thể giữ lại một ít không nhỉ...
...
Xe dừng lại ở một mảnh đất trống bằng phẳng đằng sau cánh cửa sắt, Thằn Lằn nhảy xuống xe, rút chìa khoá, đóng sầm cửa xe lại.
“Đỗ ở đây là được rồi nhỉ?”
Lục Tân chưa có nhiều kinh nghiệm đi công tác lắm, vẫn có chút không yên lòng, nói:
“Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
“Ngươi cứ yên tâm đi.”
Thằn Lằn vỗ vỗ vào sau đuôi xe:
“Người bình thường không đối phó được với xe này của ta đâu.”
Lục Tân gật đầu, quay đầu lại nhìn, thấy em gái và mẹ cũng đã xuống xe rồi.
Mẹ đang mỉm cười nhìn về một hướng.
Thứ bà nhìn là một bức tường, như ánh mắt của bà xuyên qua bức tường đó, nhìn về phía xa xăm.
“Sắp tới rồi, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.”
Nhìn thấy Lục Tân đang nhìn mình, bà mỉm cười gật đầu với Lục Tân.
Em gái ở một bên vô cùng hài lòng, đôi mắt sáng rực rỡ.
...
“Hai người tới trấn để làm gì?”
Sau khi đỗ xe, thằng nhóc tên là Ngưu Tử kia dắt họ rời khỏi bãi đỗ xe.
Sau đó, nó niềm nở đánh giá cả người Lục Tân và Thằn Lằn một lần, cười nói:
“Chỗ ăn uống vui chơi ở trấn Hắc Thuỷ nhiều hơn thành phố Cao Tường nhiều, cho dù các ngươi muốn thuê trọ, hay muốn uống rượu thì ta đều có thể đưa các ngươi đi...”
Nói đoạn, nó lại nhỏ giọng thì thầm:
“Nếu muốn mua mấy món hàng khang khác thì cũng có vài chỗ khác biệt. Chợ lớn bây giờ đóng cửa rồi, ngày mai các ngươi mới đi được, còn chợ nhỏ thì phải xem các ngươi muốn mua cái gì, có lẽ ta sẽ biết đấy.”
“Có thể mua người được, đúng không?”
Thằn Lằn vừa nghe đã mỉm cười, chớp chớp mắt vài cái với thằng bé kia.
“Đương nhiên rồi...”
Ngưu Tử nghe xong cũng thêm hứng thú, nhỏ giọng nói:
“Thị trường lao động ở chỗ chúng ta là lớn nhất trong vùng này đấy.”
Nó vừa nói vừa đếm đầu ngón tay:
“Lao động trung tuổi thì mua ba người mới bán, một vạn tệ. Giúp việc nữ thì hơi đắt chút, một người đã năm, sáu ngàn rồi. Còn nếu như đã có tuổi thì không đáng tiền nữa, bình thường đều bị coi là hàng kèm theo...”
“Nếu chỉ cần ngắn hạn thôi thì thuê cũng được, giá rẻ hơn nhiều, nhưng phải trả tiền cọc...”
“... Ngươi đừng ngại đắt!”
“Bây giờ không phải ngày trước nữa rồi, đầy nơi gia súc còn chạy loạn kia kìa, giá cả đương nhiên phải tăng rồi, về sau có khi còn đắt nữa ấy...”
Lục Tân nghe những lời này, không kìm được mà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu bé.
Hắn vốn sống trong thành phố Cao Tường, không biết bên ngoài hoá ra có tồn tại cả “thị trường lao động” như vậy nữa...
Thằn Lằn có vẻ như biết mấy thứ này, nhưng ý hắn đâu phải mấy thứ này đâu.
Hắn nhíu mày:
“Ai muốn mua cái này cơ chứ, chỉ được cái tài lanh, ta muốn hỏi là cái loại kia...”
“Cái này à, ngươi cũng rụt rè quá đấy...”
Ngưu Tử vừa nghe xong, chợt cảm thấy mất hết cả thú vị, dường như không thích loại mua bán nhỏ lẻ này.
Nó thuận tay chỉ về một hướng, nói:
“Nhiều lắm, tuỳ chọn...”
“Chậc chậc...”
Thằn Lằn gật gật đầu, tuy có vẻ rất hưng phấn nhưng vẫn quay đầu nhìn Lục Tân.
Lúc này, Lục Tân còn đang nhìn về một phía không bóng người, như đang muốn xác định cái gì.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn vào trong trấn:
“Đi dạo một lát đã!”
“Được, chúng ta đi dạo xem sao!”
Thằn Lằn kéo vai thằng nhóc tên Ngưu Tử kia, nhét vào tay nó vài đồng tiền xu:
“Lát nữa lại tìm ngươi.”
“Được, ta ở chỗ cửa lớn nhé...”
Thằng nhóc tên Ngưu Tử đồng ý một cách sảng khoái, chỉ là ánh mắt nó có phần giả dối.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất