Chương 216: Thử Nhé?
Lục Tân và Thằn Lằn, còn có cả mẹ và em gái của Lục Tân, đã đến con phố sôi động ở giữa thị trấn.
Thoạt nhìn nơi này có vẻ náo nhiệt hơn những con đường đầy ắp sự chết chóc của thành phố vệ tinh, hai bên đường có các quầy hàng, bên trên bày đủ các loại hàng hóa.
Có những loại thịt không rõ là thịt gì, cũng có các loại động vật còn sống khác nhau bị nhốt trong lồng hoặc bị trói lại bằng dây thừng, thậm chí còn có một vài gian hàng, bên trên bày đủ các loại súng ống, trên người của người chủ gian hàng còn quấn một băng đạn, tay thì ôm một khẩu súng đứng đó rao bán.
“Súng của ta rất tốt, súng của ta rất tuyệt.”
“Súng của ta không bị kẹt đạn, rất thích hợp để đi cướp…”
“Hai bên con đường lầy lội, có rất nhiều gian hàng được dựng nên bằng những chiếc lều rất to, bên cạnh còn dựng những tấm áp phích hết sức khoa trương.”
Có một người dẫn chương trình trong trang phục lạ mắt tay cầm micro đang nhảy những điệu nhảy cường điệu và kỳ quặc theo điệu nhạc sôi động.
Bên cạnh hắn cũng có bày một chiếc lồng, bên trong là một sinh vật hình người gầy gò, nhỏ nhắn nhưng toàn thân mọc đầy lông vũ màu đen, đang sợ hãi co rúm lại ở một góc lồng, nó nằm bất động ở đó, chỉ khi nào có ai đó dùng chân đạp vào chiếc lồng nó mới khẽ run lên.
Còn người dẫn chương trình đó thì vừa nhảy nhót vừa nắm lấy micro và hét lớn:
“Mau đến đây mà xem, mười tệ một vé, đứa trẻ trong bể, người gà mọc lông, động vật đột biến sau thảm họa, xà nữ đầu người…Có đủ loại quái vật phong phú, chỉ có mười tệ thôi, các người sẽ không chịu thiệt, cũng sẽ không bị lừa gì đâu, nhưng chỉ với mười tệ, các ngươi sẽ được mở mang tầm mắt…”
Những người đi trên đường cũng muôn hình vạn trạng, trong đó quần áo họ mặc trên người đa phần đều có vẻ cũ kỹ nhưng rất bền chắc. Bây giờ trong thị trấn ở bên ngoài thành phố, nhiệt độ đã trở nên khá lạnh, nhưng vẫn có rất nhiều người cố tình mặc đồ hở bụng, để lộ khẩu súng giắt ở thắt lưng.
Một vài gian hàng ở bên cạnh trước cửa có quấn một vòng tròn đèn neon có rất nhiều phụ nữ trang điểm đậm đang hút thuốc.
Đôi mắt nhỏ dưới quầng thâm của họ chốc chốc lại liếc nhìn những người qua đường với vẻ dò xét.
Mỗi khi bắt gặp ánh mắt của ai đó, họ liền hét lên bằng một giọng rất to:
“Thử nhé? Phục vụ rất tốt!”
Còn có một vài người đàn ông thân hình trông có vẻ gầy gò cũng dựa vào những cây cột, thấy có người đi ngang qua họ liền hô to:
“Thử nhé? Có tặng một đĩa hoa quả nữa!”
Lục Tân bị họ nhìn đến mức cảm thấy hơi khó chịu, hắn nói với Thằn Lằn:
“Họ làm cái gì vậy?”
Thằn Lằn chỉ liếc nhìn, rồi lắc đầu nói với vẻ đau lòng:
“Nghề nghiệp đứng đắn, kiếm chút tiền thôi…”
“Đây chính là thế giới bên ngoài thành phố sao?”
Lục Tân đương nhiên biết Thằn Lằn đang nói bừa, hắn cũng không phải chưa từng trông thấy bao giờ, loại nghề nghiệp như vậy trong thành phố vệ tinh cũng có.
Sở dĩ hắn hỏi như vậy là vì hắn không ngờ ở thị trấn Hắc Thủy còn có cả đàn ông làm nghề này.
Hắn lặng lẽ đi trên phố, nhìn khung cảnh náo nhiệt ở xung quanh, trong lòng hắn khẽ thở dài.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác với bên trong thành phố, bên trong thành phố cũng có những con đường tương tự như thế này, nhưng chủ yếu vẫn là bán thức ăn, hoặc những món đồ chơi nhỏ, việc mời chào ven đường cũng không quá phách lối, nhìn tổng thể bên trong thành phố có vẻ hơi kiềm nén, còn ở đây lại rất náo nhiệt.
Thế giới sau thảm họa Trăng Đỏ vẫn luôn như thế này, trật tự và hỗn loạn giống như hai đường thẳng song song, đồng thời tiến về phía trước ở bên trong và bên ngoài bức tường.
Thế giới bên ngoài thành phố đương nhiên là rất nguy hiểm, cũng rất tàn khốc, nhưng nó lại mang đến cho người ta cảm giác điên cuồng gần như không bị trói buộc.
Có lẽ chính cái cảm giác này đã gây thu hút đối với một số người.
Vì vậy, dù cuộc sống vật chất bên trong bức tường cao đã được coi là rất cải thiện nhưng vẫn có rất nhiều người muốn được ở bên ngoài.
…
“Người anh em, người mà chúng ta cần tìm rốt cuộc ở đâu?”
Lúc này, Thằn Lằn đã đeo chiếc kính râm siêu to của mình lên.
Vốn dĩ bây giờ là vào ban đêm, dù đèn trên đường sáng trưng, nhưng nếu đeo kính râm như vậy hẳn là không thể nhìn rõ, không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.
Nghe xong câu hỏi của hắn, Lục Tân cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Khó khăn lắm mới đến được một nơi náo nhiệt như thế này, nên em gái hắn đã chạy biến không thấy bóng dáng đâu.
Mẹ cũng không ở bên cạnh, tuy nhiên, khi Lục Tân ngẩng đầu nhìn lên, hắn vẫn luôn có thể nhìn thấy bóng của mẹ.
Bà ấy hoặc đứng trước một quầy hàng nhỏ, hình như đang chiêm ngưỡng những đống đồ trang sức nhỏ kia.
Hoặc đứng ở một góc vắng vẻ, chỉ vào một vị trí nào đó.
Theo chỉ dẫn của mẹ, Lục Tân bước từ từ qua đám đông chen chúc kia, chậm rãi đi về phía trước.
“Sau khi tìm thấy những người đó, chúng ta phải làm thế nào?”
Sau khi đến gần, Lục Tân lên tiếng hỏi Thằn Lằn.
Thằn Lằn cau mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh, trông hắn cũng có vẻ hơi lo lắng.
Hắn cũng biết mục đích hắn ra ngoài với Lục Tân lần này chính là để lần theo dấu vết của một đoàn kỵ sĩ.
Đối phương hẳn là có hỏa lực rất mạnh, hơn nữa còn có đến ba dị biến giả.
---
KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước