Chương 217: Đến Sòng Bạc
“Lẽ ra chúng ta nên thông báo trước cho ông trùm của thị trấn này, nghe nói đó là một gã đàn ông có tên là Xà Gia, trong tay hắn nắm giữ một lực lượng vũ trang không nhỏ. Hắn có rất nhiều giao dịch kinh doanh với Thanh Cảng chúng ta, cũng có thể coi là hắn phụ thuộc nhiều vào Thanh Cảng. Cho nên về lý mà nói, hắn sẽ phối hợp với chúng ta.”
Thằn Lằn cau mày, thấp giọng phân tích:
“Tuy nhiên, dù sao nơi này cũng cách khá xa thành phố Thanh Cảng chúng ta. Hơn nữa, những tên khốn này đều là những kẻ thấy tiền liền sáng mắt, ta cũng không dám chắc những dị biến giả đó trốn ở nơi này, có phải đã cấu kết với bọn chúng ở một mức độ nào đó rồi hay không, nếu chúng ta cho bọn chúng biết về thân phận của mình trước, có thể sẽ đánh rắn động cỏ, trái lại còn tạo cơ hội cho những dị biến giả kia.”
“Thông thường, đối phó với những người đó ở trong thị trấn này sẽ dễ dàng hơn so với ở bên ngoài.”
“Suy cho cùng, khi đã vào thị trấn, trên người cũng chỉ mang theo một khẩu súng lục…”
“…”
Lục Tân gật đầu:
“Vậy chúng ta cứ tìm ra bọn chúng trước rồi hẵng tính.”
Lục Tân cũng hiểu những phân tích của Thằn Lằn.
Thế lực như vậy ở thị trấn Hắc Thủy, hẳn là đã làm ra không ít chuyện hai mặt đối với thành phố Cao Tường của Thanh Cảng, nếu chúng cố tình bao che, có lẽ chúng sẽ giở trò sau lưng. Tuy nhiên nếu chúng ta tìm thấy những người đó trước rồi thông báo cho thị trấn Hắc Thủy, chúng sẽ phải thành thật thôi, vì lúc đó, nếu chúng còn giở trò thì chính là công khai đối đầu với Thanh Cảng.
Trong khi nói chuyện, Lục Tân và Thằn Lằn đã băng qua một con phố náo nhiệt, trước khi đến chỗ căn nhà được sửa lại từ hai dãy lầu ba tầng, Lục Tân thấy mẹ của hắn lúc này đã xuất hiện ở trước cửa một tiệm cá cược, bà ấy đang mỉm cười quay đầu nhìn hắn.
Trong lòng đã có tính toán, Lục Tân bèn nói với Thằn Lằn:
“Vào xem thử đi!”
“Ngươi muốn đánh bạc, hay là?”
Thằn Lằn liếc nhìn tiệm cá cược, vẻ mặt hắn trở nên hơi ngẩn ra, vội vàng đi theo.
“Các người đến đây làm gì?”
Khi Lục Tân và Thằn Lằn bước đến vị trí của tiệm cá cược, hai người đàn ông có dáng người cao lớn và vẻ mặt dữ tợn liền đứng dậy.
Lục Tân đi thẳng vào trong, trong khi Thằn Lằn vừa ngẩng đầu lên đã mắng chửi:
“Đã con m* nó đến đây rồi, ngươi nói xem bọn ta còn muốn làm gì?”
Hắn vừa nói vừa lấy ra một xấp tiền giấy, đập đập mấy cái rồi lại nhét trở lại.
Thấy dáng vẻ của hắn như vậy, hai gã đàn ông cường tráng kia không nói gì thêm, chỉ lắc đầu rồi lại ngồi trở lại.
Lục Tân bước thẳng vào sảnh lớn của tiệm cá cược, một mùi vị mãnh liệt lập tức xộc vào mặt.
Đó gần giống như một quả bom mùi siêu nặng với hỗn hợp mùi khói thuốc, mùi rượu, còn có cả mùi hôi nách, mùi mồ hôi…và nhiều mùi phức tạp khác. Người đang bước đến là một cô gái trẻ mặc bikini, trên đầu còn cài một đôi tai thỏ trắng, cô ta xuất hiện với một chiếc khay với đủ loại thuốc lá và đồ uống khác nhau trên tay.
Những âm thanh ồn ào lấp đầy màng nhĩ, có người hét “Lớn”, có người thì hét “Nhỏ”, còn có người hét “Ta nói là lớn” “Ta nói là nhỏ” “Thật là con m* nó” “Thật con m* ngươi” “Á cái đệch!” “Á á cái đệch” “Ngươi dám nhổ đi” “Bịch!” “Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!”
…
Mặc dù Thằn Lằn đã bước vào nơi mà bình thường hắn vốn rất yêu thích như thế này, nhưng khuôn mặt của hắn lại không hề có chút biểu cảm gì là vui vẻ.
Dù bình thường hắn có thiếu nghiêm túc đến thế nào, nhưng hắn cũng biết lần này họ ra ngoài là để làm gì.
Người mà họ muốn lần theo dấu vết không chỉ có đoàn kỵ sĩ, mà còn có ba dị biến giả trong đó, đặc biệt là lúc này họ không ở thành phố Thanh Cảng, không có bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt ở phía sau hỗ trợ.
Thành phố Thanh Cảng ở khu vực lân cận mặc dù có sức ảnh hưởng rất lớn nhưng những sự việc kiểu như nhân viên từ nhiều ngành nghề khác nhau từ Thanh Cảng ra ngoài công cán đột ngột biến mất hoặc thi thể được tìm thấy ở vùng hoang dã vẫn có rất nhiều.
Chỉ cần nhất thời không chú ý, bản thân cũng có thể trở thành một người trong số đó.
Thằn Lằn liếc nhìn Lục Tân với vẻ mặt căng thẳng, rồi thấp giọng nói:
“Là chỗ này sao?”
Lục Tân gật đầu, ánh mắt hắn quét một lượt qua đám đông hỗn loạn, rồi dừng lại ở một căn phòng đóng kín bên trong.
Thằn Lằn đưa tay đè chặt khẩu súng ở thắt lưng, vẻ mặt thận trọng:
“Kế hoạch gì?”
Ánh mắt Lục Tân hơi đảo qua, hắn vô thức suy nghĩ về lời nói của Thằn Lằn.
Lúc này, em gái Lục Tân đang ở ngay bên cạnh, con bé đang ngồi xổm ở trên chiếc bàn đánh bài ở gần đó, chăm chú quan sát mọi người chơi bài, có vẻ rất muốn được chơi thử. Còn mẹ Lục Tân thì đang đứng cạnh căn phòng ở trong cùng, trên tay bà ấy cầm một cái túi xách nhỏ trông rất tinh xảo, dịu dàng nhìn Lục Tân và mỉm cười.
Bên trong cánh cửa này, có thể chính là đoàn kỵ sĩ đã hại chết rất nhiều người ở Thanh Cảng…
Sau đó Lục Tân lắc đầu:
“Không cần lập kế hoạch.”
Hắn vừa nói vừa đi thẳng đến trước cửa căn phòng đó rồi giơ chân đạp một phát.
“Rầm!”
Cánh cửa bị đạp mở, tạo ra một tiếng động rất lớn.