Mặt Trăng Đỏ

Chương 218: Từ Từ Mà Đánh

Chương 218: Từ Từ Mà Đánh


Những người đang ngồi đánh bài quanh một chiếc bàn dài được ghép lại từ nhiều chiếc bàn khác lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cửa.
Lục Tân im lặng nhìn lướt qua những người trong căn phòng này, hắn chỉ thấy tổng cộng có bảy người, trong đó có năm người đang ngồi bên bàn chơi bài và hai cô gái đeo tai thỏ đang phục vụ. Hắn không tìm thấy ai có dáng vẻ giống Tần Nhiên trong đám người này, nhưng ánh mắt của hắn dừng lại trên người một người đàn ông mặc vest đỏ sát cửa sổ đối diện chiếc bàn. Lục Tân từ từ xác định điều gì đó.
Lúc này, trên tay người đàn ông đó đang cầm ba lá bài, hắn giơ lên ​​cao, hình như chuẩn bị ném xuống.
Nhìn thấy Lục Tân bước vào, vẻ mặt hắn bỗng trở nên hơi đơ ra.

Lục Tân liếc nhìn hắn, khuôn mặt lộ ra một nụ cười:
“Ngươi cứ đánh cho xong lá bài này đi đã, ta không vội.”
Nhìn người thanh niên có vẻ rất ôn hòa đột nhiên đẩy cửa bước vào này, vẻ mặt của những người đang có mặt trong phòng đều có chút thay đổi.
Người đàn ông ngồi đối diện với người đàn ông mặc vest đỏ có dáng vẻ cực kỳ thô kệch, hắn thuộc kiểu người trông rất dữ tợn từ ngoại hình và không dễ chọc vào. Hơn nữa, lúc này tâm trạng hắn có vẻ rất không tốt, thua bài đến nỗi hai mắt đã trở nên hơi đỏ lên. Hắn khẽ ngẩn ra, sau đó bất ngờ đập tay xuống bàn, rồi đứng dậy chửi mắng:
“Ai con m* nó cho ngươi vào đây, không biết bây giờ bọn ông đây đang đánh bài sao…”
Trong khi chửi mắng, hắn đã đưa tay chạm vào khẩu súng ở thắt lưng của mình.
Những người sống ở vùng hoang dã về cơ bản được chia thành hai loại, một loại có tính khí cực kỳ tốt và loại còn lại có tính khí cực kỳ không tốt.
Chỉ có điều, không đợi hắn kịp rút khẩu súng từ thắt lưng ra thì đã bị một con dao găm lạnh như băng bất ngờ kề ngay cổ họng, không biết Thằn Lằn đã theo vào trong phòng từ lúc nào mà hắn đã kịp thời trực tiếp khống chế người đàn ông đang chuẩn bị rút súng này.
Thằn Lằn dùng một tay cầm con dao găm khống chế đối phương, tay còn lại đã rút ra một khẩu súng.
“Á đây là, ngươi…Ngươi muốn làm gì?”
Tính tình của người đàn ông bỗng trở nên tốt hơn rất nhiều, hắn từ từ buông thỏng cánh tay đang định rút súng xuống và run giọng hỏi.
Thằn Lằn từ từ đứng thẳng dậy, liếc nhìn Lục Tân, cánh tay còn lại của hắn đã rút khẩu súng ra và tiện thể mở chốt an toàn.
Ánh mắt của hắn quét qua sáu người khác trong phòng, đặc biệt là hai cô gái đeo tai thỏ kia, trên mặt bắt đầu lộ ra nụ cười, sau đó hắn nhẹ nhàng xoay khẩu súng trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vẽ thành một vòng tròn chỗ cò súng.
Chốt an toàn đã được mở nên khẩu súng này đang trong tình trạng có thể cướp cò bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, lực tay của Thằn Lằn rất khéo léo, ngón tay hắn móc vào cò súng, nhưng sức mạnh lại không đủ để có thể bóp cò.
Trong quá trình xoay khẩu súng, thoạt nhìn có vẻ như hắn chỉ đang cố tình tỏ ra đẹp trai cool ngầu, nhưng trên thực tế hắn đang chĩa khẩu súng về phía tất cả những người còn lại.
“Người anh em, là kẻ nào?”
Hắn mỉm cười hỏi Lục Tân:
“Hay nói cách khác, là tất cả những người này sao?”
Lục Tân không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt hắn chỉ nhìn về phía người đàn ông mặc vest đỏ ở phía đối diện.
Người đàn ông đó có mái tóc dài, một thân đồ vest màu đỏ tươi trông vô cùng cợt nhả. Hơn nữa, ở một nơi như vùng hoang dã thế này, không biết hắn làm thế nào có thể giữ cho bộ vest rực rỡ kia sạch sẽ đến vậy. Diều này khiến cho hắn trông giống như một đóa hoa giữa một đám đông đông đúc và xám xịt.
Lục Tân đã nhận ra hắn ngay mà không cần mẹ của mình chỉ.
Hắn chính là dị biến giả hệ con rối trong đoàn kỵ sĩ đã tập kích thành phố vệ tinh số hai.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lục Tân thấy nụ cười trên mặt hắn trông rất quen thuộc.
Lúc đầu có một người cải tạo tinh thần muốn đến gần Lục Tân nhưng đã bị hắn đánh cho rớt đầu, bây giờ nhìn người đàn ông mặc vest đỏ này hắn liền cảm thấy nụ cười của gã này rất giống với người cải tạo tinh thần kia. Nghĩ lại, thực ra lúc đó chính người đàn ông mặc vest đỏ này đã mỉm cười với Lục Tân. Lúc đó, chính hắn đã thông qua người cải tạo tinh thần nhìn về phía Lục Tân rồi nở một nụ cười.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, người đàn ông mặc vest đỏ do dự giây lát, cũng khẽ mỉm cười.
Hắn đặt mấy lá bài đang cầm trong tay xuống, cười nói:
“Ba cây át, ta thắng rồi.”
Người đàn ông thô kệch đang bị Thằn Lằn kề dao găm vào cổ họng ngồi đối diện với hắn bỗng nhúc nhích một cách khó chịu.
Hình như hắn muốn mắng chửi gì đó, nhưng vì đang bị con con dao găm sắc nhọn chĩa vào nên không thể mắng được.
Sau khi đặt bài xuống, người đàn ông mặc vest đỏ, chậm rãi ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế.
Đôi mắt híp lại khiến cho ánh mắt của hắn chút sắc bén, ánh mắt đó quét qua người Lục Tân và Thằn Lằn, chậm rãi nở nụ cười:
“Các ngươi là ai?”
Thằn Lằn vô thức đưa mắt nhìn Lục Tân.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất