Mặt Trăng Đỏ

Chương 228: Làm Theo Trình Tự

Chương 228: Làm Theo Trình Tự


Đón lấy họng súng đen ngòm, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng dù sao cũng là kẻ ác lăn lộn trong nơi hoang dã đã lâu, hắn vẫn nói bằng giọng ác độc:
“Hù doạ ai đấy hả, thứ tạp chủng, tên khốn kiếp. Đây là địa bàn của chúng ta, chỉ với hai khẩu súng này của ngươi mà đã đòi doạ được bọn ta sao hả?”
Nghe lời này của hắn, mấy tên đàn em còn đang sững sờ chợt cuống quýt lùi về sau, đồng thời chĩa súng vào Thằn Lằn.
Lúc này, người nhắm vào Lục Tân bỗng ít hơn rất nhiều.
Tuy Thằn Lằn bị nhiều súng chĩa vào người nhưng trên mặt lại có vẻ hơi hưng phấn:
“Các ngươi thật sự cho rằng ta chỉ có hai khẩu súng thôi sao?”
Gương mặt những người khác đều rất căng thẳng, không ai muốn phối hợp cùng hắn để nói đùa vào lúc này.
“Vù vù...”
Nhưng ngay lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng vang của động cơ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không biết âm thanh này tới từ đâu.
Khi tất cả còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe “rầm rầm”, tường bên cạnh bị đâm vỡ rồi.
Vầng sáng chói mắt lập tức soi thẳng vào mặt mọi người, một chiếc xe quái thú bọc thép nặng nề xô đổ tường, vọt tới trước mặt mọi người. Trên mui xe là hai thanh kim loại thu vào trong, một khẩu súng quay nhiều nòng tự động bật ra.
Rầm một tiếng, họng súng đen ngòm chỉ vào mọi ngời.
Sau lưng chiếc xe là một loạt bức tường và cả nhà ở đều bị xô đổ, dọc theo đường đi từ bãi đỗ xe tới đây.
Thân xe nặng nề, ngọn đèn chói mắt, khẩu súng nhiều nòng hạng nặng đầy vẻ nguy hiểm.
Như một con quái vật bọc thép đang nổi giận, lúc này nó đang nhìn chòng chọc vào tất cả mọi người ở đây.
Tất cả những người bị súng nhắm vào đều ngừng thở trong giây lát.
Bây giờ Lục Tân mới hiểu được vì sao Thằn Lằn lại bị mấy người này bắt lại rồi.
Với năng lực của hắn ta thì cho dù không còn cách nào để thuyết phục những người này, họ cũng không thể giữ chặt được hắn ta lại.
Thêm nữa, hắn ta đã tính kế với chiếc xe này từ lâu rồi.
Vị trí ga ra rất gần bãi đỗ xe, thực tế chỉ cách khoảng hai bức tường.
Hơn nữa, trên chiếc xe này được trang bị hệ thống tự động lái và phòng thủ mới được nghiên cứu của thành phố Thanh Cảng. Tuy ban đầu, Lục Tân không ngờ rằng có thể sử dụng chiếc xe này theo cách như vậy, nhưng Thằn Lằn rõ ràng là đã hiểu, thậm chí hắn ta còn biết rằng mức độ uy hiếp của chiếc xe này còn mạnh hơn cả con người...
Có chiếc xe này thì có thể uy hiếp được tất cả kẻ địch đang có mặt ở đây.
Nếu như thật sự gặp chuyện thì họ có thể lôi người đàn ông mặc vest đỏ lên xe, lao ra khỏi thị trấn.
Không thể không thừa nhận, tên đội phó này làm ăn cũng được việc ra phết...
“Ngươi...”
Lúc này, tên cao to vạm vỡ mới phản ứng lại, hắn vừa hoang mang vừa phẫn nộ.
Súng trong tay hắn ta đã bất động, hắn chỉ có thể gắng sức hét to:
“Các ngươi.... muốn làm gì?”
Nếu như chỉ có hai người là Lục Tân và Thằn Lằn, dù có súng thì hắn cũng không sợ.
Thế nhưng chiếc xe kia vừa xuất hiện, dường như đã thể hiện được sự khác biệt giữa người ở thành phố Thanh Cảng và trấn Hắc Thuỷ. Cùng là súng nhưng súng nhiều nòng quay do một người điều khiển và súng nhiều nòng quay bật ra từ xe chắc chắn không thuộc cùng một đẳng cấp.
Sức uy hiếp lại lớn hơn rất nhiều.
“Người anh em, sĩ diện chỉ ảnh hưởng tới ngươi thôi!”
Thằn Lằn cười, cầm súng vỗ vào đống thịt béo trên gương mặt tên cán bộ trị an:
“Ta biết bây giờ ngươi cảm giác như mình đã gặp được chân ái, nhưng ngươi nên nghĩ kỹ môt chút. Đây là người mà thành phố Thanh Cảng bọn ta muốn tìm, nếu ngươi cứ nhất quyết bao che thì chẳng nhẽ ngươi không lo... Khi đang lăn giường với hắn, bỗng nhiên một viên đạn lạc từ trên trời rơi xuống thì sao?”
“...”
Hắn nhấn mạnh câu tiếp theo, trên mặt cũng không có vẻ gì là đùa giỡn.
Tên cán bộ trị an của thị trấn Hắc Thuỷ nghe vậy, sắc mặt chợt trở nên khó coi.
Hắn nhìn thoáng qua người đàn ông mặc vest đỏ đang ngồi trên xe máy, không nói một lời, bắp thịt trên gương mặt run run.
Ánh mắt dường như tràn đầy sự đau khổ.
Chính là loại đau khổ hay thấy trong phim truyền hình ngược luyến tàn tâm ba trăm tập ấy!
Còn những người cầm súng và bình phun thuốc nổ xung quanh thì đều bị quái vật bọc thép kia hù doạ.
Người cầm súng trong tay thường nảy sinh cảm giác mình rất lợi hại.
Nhất là khi họ có nhiều người, nhiều súng như vậy.
Nhưng vào lúc này, bị hai chàng trai trẻ tuổi nhìn, họ cảm giác mình như hoàn toàn bị áp chế.
Giống như đàn khỉ cởi truồng chạy lang thang giữa chốn hoang dã, còn người ta mới là nhân vật lớn có quyền có lực thực sự.
“Các ngươi...”
Cổ họng tên cán bộ trị an đắng rát, hắn nhắm mắt lại rồi mở ra.
Sắc mặt của hắn ta chợt trở nên bình tĩnh hơn, hắn ta buông súng xuống, nói:
“Được, ta nhận thua rồi, các ngươi mau chóng dẫn người đi đi?”
Thằn Lằn mỉm cười nhìn hắn một cái,
Tuy miệng hắn nói đã nhận thua, nhưng đôi mắt lại lén liếc nhìn người đàn ông mặc bộ vest đỏ kia.
Ánh mắt dường như có vẻ tuyệt vọng...
“Tình yêu ăn vào não rồi, không cứu được...”
Thằn Lằn cười bất đắc dĩ:
“Làm theo trình tự thôi!”
Thằn Lằn vừa nói vừa nhìn Lục Tân, muốn thỉnh cầu vị đội trưởng này một chuyện.
Lục Tân không biết ánh mắt này của hắn thể hiện điều gì, nhưng hắn tin tưởng Thằn Lằn cho nên mới gật đầu một cái.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất