Chương 229: Xà Gia
Thực ra vào giây phút này, hắn cũng cảm giác có chút vướng víu tay chân.
Đánh nhau trực diện không đáng sợ, điều đáng sợ là chuyện này ảnh hưởng tới quan hệ của rất nhiều người.
Dù có xảy ra chuyện, hắn có thể không thừa nhận, nhưng chưa chắc người khác đã tin tưởng.
Nếu như họ cố tình ngăn cản thì nên làm sao bây giờ?
Giết hết họ hay sao?
Tuy cũng không phải là không được... Không được, nhiều người lắm!
Trong lúc Lục Tân đang miên man nghĩ ngợi, Thằn Lằn đã tự tay lấy một vật từ trên người tên cán bộ trị an.
Đó là máy phóng đại thanh âm điện tử có hai màu xanh trắng. Sau khi bật công tắc phía trên, máy phát ra tạp âm chói tai.
Thằn Lằn vặn loa, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn nhìn đám người xung quanh, hoặc có lẽ là hướng tới bóng ma đang âm thầm bao phủ lên thị trấn này, hô to:
“Chúng ta là tổ hành động đặc biệt của thành phố Thanh Cảng, ta là đội phó, nhận lệnh ra khỏi thành phố để truy nã tội phạm quan trọng.”
“Trước khi ra khỏi thành phố, bọn ta đã được cấp trên giao cho quyền xử lý khẩn cấp ở mức độ tối cao, có thể tự mình phán đoán xem có phải uy hiếp hay không.”
“Đặc biệt là cả tiểu đội chiến đấu đã trực sẵn ở bên ngoài thị trấn của các ngươi. Một trăm nghìn viên đạn plasma cách điện đã ngắm sẵn vào cái thị trấn cỏn con này của các ngươi rồi.”
“Cho nên, nếu như các ngươi không muốn ngắm một màn pháo hoa rực rỡ trước khi chết...”
Thằn Lằn hít một hơi, giọng nói vang vọng: “Thì CMN, các ngươi nhanh chóng cho chủ nhân của mình ra mà nói chuyện!”
Mọi người bị mấy lời của Thằn Lằn dọa cho chết đứng. Người mới nãy còn cười đùa cợt nhả, trông chẳng có gì hung hãn, giờ lại như một người khác.
Cảm giác lo sợ nhiều như vậy là thứ chưa từng xuất hiện trên người cư dân trấn Hắc Thủy. Những kẻ vốn coi rẻ mạng sống, lúc này không hiểu sao lại cảm thấy run rẩy khắp, mặt mày người nào cũng trắng bệch ra, có người còn đánh rơi cả súng xuống đất.
Mà tên Ngưu Tử đang núp trong đám người bị ánh mắt của Thằn Lằn quẹt qua một cái đã vô thức lùi lại mấy bước, đũng quần ướt đẫm một mảng lớn.
…
“Rừm…rừm…”
Đúng lúc này, tiếng rồ ga của ô tô công suất lớn vang lên; từ bốn phương tám hướng bỗng lóe lên ánh đèn vô cùng chói mắt của bảy tám chiếc xe hơi đã qua cải tạo. Chúng đồng loạt hướng về phía này, ánh đèn của chúng khiến nơi này sáng rực như ban ngày.
Hơn nữa, ngồi trên xe là một đám người được vũ trang đầy đủ, khẩu súng trong tay họ đang chĩa thẳng về phía mọi người.
Chỉ vài giây sau họ đã chạy tới nơi. Có thể thấy tuy tình hình ở trấn Hắc Thủy thoạt nhìn rất hỗn loạn. Trên thực tế, kẻ cầm đầu vẫn luôn yên lặng quan sát tất cả động tĩnh xảy ra trong trấn. Điều này cũng không lạ gì, một người biết thả thỏ ra ngoài để quan sát tình hình, năng lực phản ứng không thể chậm như vậy.
Cánh cửa của chiếc xe dừng ở phía nam - nơi cách xa họ nhất mở ra, một bóng người trông rất đẫy đà bước xuống. Bởi vì bà đứng ngược sáng, nên miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn dáng vẻ của bà. Bà mặc một bộ sườn xám màu đen, chân đi đôi giày cao gót màu trắng, trong lòng ôm một con mèo đen biếng nhác. Bên cạnh bà có hai người theo hầu, một tên cầm súng, một tên cầm cây dù trong suốt che cho bà.
Thật ngạc nhiên, đó lại là một người phụ nữ yểu điệu lại đẫy đà.
"Xà Gia…”
"Xà Gia tới rồi…”
Khi thấy người phụ nữ này, mọi người đều hoảng hốt, đặc biệt là những kẻ đi theo cán bộ trị an tới đây đều vội vàng cúi đầu xuống.
"Tất cả bỏ súng xuống, người của Thanh Cảng không phải kẻ địch của chúng ta. Tất nhiên, chúng ta cũng không phải kẻ địch của Thanh Cảng…”
Người phụ nữ đẫy đà đang ôm mèo kia chậm rãi bước tới, giọng điệu nghe có vẻ lười nhác nhưng cũng rất uy nghiêm.
Tận khi bà bước ra khỏi phạm vi ánh đèn, họ mới có thể nhìn rõ dung mạo của bà, cực kỳ xinh đẹp, chỉ là trông có hơi lớn tuổi, thần sắc cũng hơi bơ phờ nhưng khi đuôi mắt kia khẽ nhướng lên, ánh mắt của bà lại trở nên cực kỳ sắc bén.
"Ầm ầm…”
Người của đội trị an sau khi nghe thấy lời bà đều lập tức vứt súng xuống đất. Chỉ còn mình Thằn Lằn vẫn đang giương súng, nhắm thẳng về phía cơ thể cao to cường tráng của tên quan trị an. Hắn vừa cười, vừa quay đầu, nói:
"Xin chào Xà Gia."
Ánh mắt của hắn nhanh chóng lướt qua cơ thể của người phụ nữ này một cách âm thầm, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
"Hai vị, có chuyện gì vậy?"
Người phụ nữ được xưng là Xà Gia kia ngẩng đầu nhìn về phía Thằn Lằn, lại đánh mắt về phía Lục Tân, ung dung mở miệng:
"Nếu hai người muốn xông vào bắt người, tốt xấu gì cũng nên thông báo chúng ta một tiếng trước đã chứ. Thậm chí, chỉ cần hai người đánh tiếng với chúng ta, thuộc hạ của ta sẽ tự động giúp các ngươi bắt người …đâu cần gây ra náo loạn lớn như vậy?”
"Ha ha ha…”
Thằn Lằn bật cười khe khẽ, dường như hắn đã nghĩ ra cách giải thích chuyện này thế nào. Hắn đâu ngờ vị Xà Gia nổi tiếng hung tợn đây lại là một người phụ nữ chứ. Không biết là tình báo của thành phố Thanh Cảng đã bị sót hay chính họ cũng không biết. Nhưng có thể nhất người ở Thanh Cảng không nghĩ ngờ sẽ có lúc họ phải chạy tới trấn Hắc Thủy bắt người.