Chương 227: Biến Thái
Nghe lời này của Lục Tân, vẻ mặt người đàn ông mặc vest đỏ chợt thay đổi.
Thằn Lằn ở một bên cũng sững sờ, nghĩ tới điều gì.
Sau khi Lục Tân nói xong, hắn chỉ lẳng lặng mỉm cười, quan sát phản ứng của tên cán bộ trị an kia.
Thảo nào mẹ nói mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
Hành vi của tên cán bộ trị an này quá bất thường.
Trước kia ở trong thành phố từng xảy ra sự kiện hoa hồng đỏ, chuyện này dễ dàng liên tưởng tới...
Người đàn ông này và cậu bé bán hoa hồng kia là đồng bọn.
Cho nên, hắn có món đồ gì tương tự với hoa hồng thì cũng là chuyện bình thường.
Nếu hắn dùng cách nào đó để tặng hoa hồng, hay vật gì đó thay thế cho người khác... Dù sao thì một người đàn ông tặng hoa hồng cho người đàn ông khác thì kỳ quá, chắc chắn đối phương sẽ không chịu nhận... Nhưng khi đưa vật đó cho tên cán bộ trị an, tên đó bắt đầu nảy sinh ngày càng nhiều hảo cảm với hắn ta hơn. Trước khi loại hảo cảm này phá tan giới hạn thì tên cán bộ trị an sẽ liều mạng bảo vệ hắn ta.
Đây mới là con át chủ bài chưa lộ diện cuối cùng của người đàn ông này.
Nếu không phát hiện ra lá bài này, Lục Tân sẽ gặp phiền phức không nhỏ.
“Ngươi.... Ngươi nói bậy cái gì vậy?”
Tên cán bộ trị an kia nghe Lục Tân nói xong, sắc mặt rõ ràng hồng lên lạ thường.
Đây không giống như phẫn nộ, mà là.... thẹn quá hoá giận?
Cán bộ trị an có thể thấy được xung quanh dường như có vài ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía mình...
Nhưng thực tế, ánh mắt kinh ngạc xung quanh đều hướng về phía Lục Tân, họ cảm thấy thật khó tin. Vì sao lại có người dám nói những lời như thế một cách nghiêm túc với người nổi tiếng hung ác, ngang ngược ở trấn Hắc Thuỷ. Lời này nghe đầy vẻ khinh thường và khiêu khích, nhưng biểu cảm trên gương mặt đối phương lại bình tĩnh, còn rất nghiêm túc...
Sự đối lập mãnh liệt này cũng làm cho người khác cảm thấy buồn cười.
“Người này điên rồi sao?”
“Hay là đánh chết hắn ta cho xong...”
Dần dần, có vài người bắt đầu ầm ĩ lên, bình thường tên cán bộ trị an thích nhất là tắm chung với anh em, sao có thể cơ chứ?
Đương nhiên, cũng có vài người phản ứng khá nhanh, cảm thấy buồn nôn một trận.
...
“Câm mồm lại ngay!”
Tên cán bộ trị an vừa mắng, vừa nháy mắt với tên đàn em, siết chặt khẩu súng trong tay.
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung ác, dường như muốn đọ sức một trận.
Dù biết rõ hai người kia đến từ thành phố Thanh Cảng, nhưng hắn cũng có ý muốn giết chết hai người kia ở đây.
“Nói tục là không ngoan đâu...”
Lục Tân nhìn hắn chăm chú, nụ cười trên mặt dần tan biến, hắn nói với vẻ nghiêm túc:
“Ngươi còn như vậy nữa thì ta sẽ tức giận đấy.”
Hắn đang nói thật.
Theo lẽ mà nói thì tên cán bộ trị an này chỉ là người bị ảnh hưởng, tội của hắn không đáng chết.
Nhưng nếu hắn thật sự muốn gây ra bạo loạn, Lục Tân chỉ có thể giết hắn trước khi bạo loạn xảy ra.
Nhìn từ phản ứng của tên cán bộ trị an này, tuy hắn bị ảnh hưởng nhưng thời gian còn chưa dài, chưa đến mức trở nên biến thái và tham lam, hắn mới có thể nói nhiều lời với Lục Tân và Thằn Lằn như vậy, mới có thể muốn đứa người đàn ông mặc vest hồng đi trước để ngầm thả hắn ta ra. Lúc này, trong đầu hẵn vẫn còn sự kính nể đối với thành phố Thanh Cảng, chưa bị ý niệm “tình yêu” áp đảo.
Thế nhưng, nếu như không ngăn cản hắn thì chưa chắc qua một thời gian nữa, hắn có thể làm ra những chuyện điên rồ vì “tình yêu” hay không. Cứ vậy, rất có thể sẽ khiến họ và trấn Hắc Thuỷ gặp phải những phiền phức không đáng có. Dù sao trấn Hắc Thuỷ cũng có lực lượng vũ trang không nhỏ, nếu náo loạn, dù Lục Tân và Thằn Lằn có an toàn trở về thì chuyện cũng trở nên khó giải quyết.
Đây là chuyện cần phân rõ nặng nhẹ, Lục Tân hiểu rõ.
Cũng vào lúc này, Thằn Lằn vẫn đứng sau Lục Tân, bị mười mấy khẩu súng ngắm vào, nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Hắn hiểu lời của Lục Tân có ý gì.
Nhìn thấy tên cán bộ trị an đã giơ súng lên, hắn cũng cười ha ha thành tiếng, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
“Ha ha, nhìn ngươi có vẻ cao to vạm vỡ, nhưng sở thích cũng khác biệt đó nha...”
Trong khi nói những lời này, hai tay hắn buông thõng xuống, không biết hắn dùng cách nào mà nhẹ nhàng duỗi sang hai bên, giật lấy hai khẩu súng của hai người gần nhất. Sau đó, Thằn Lằn bước một bước, hai cánh tay chỉ về hai hướng.
Một khẩu súng chĩa vào tên cán bộ trị an thân hình cao to, còn bình phun thuốc nổ thì chĩa vào người khác.
Bình phun thuốc nổ phun ra hạt sắt và phóng xạ, rất dễ gây ra tổn thương trên diện rộng.
“Được rồi, không nói đùa nữa.”
Thằn Lằn cười với họ, nói:
“Người anh em, bất kể ngươi bị khống chế, hay thật lòng yêu thích hắn thì bây giờ cũng nên thu tay lại đi... phối hợp đi!”
“Ngươi...”
Một loạt sự việc xảy ra bất thình lình khiến những người xung quanh giật mình thảng thốt.
Hai người vừa bị cướp vũ khí cũng không hề hay biết vì sao súng trong tay mình lại chạy sang tay đối phương nữa.
Tên cán bộ trị an lại càng hoảng sợ hơn.