Mặt Trăng Đỏ

Chương 230: Quy Củ

Chương 230: Quy Củ


"Thật sự rất xin lỗi, Xà Gia."
Lúc này, Lục Tân mở lời trước. Khi phải đối mặt với cấp trên của đối phương, biểu hiện của hắn cũng khá tôn trọng, còn nghiêm túc giải thích:
"Trước đó khi chúng ta tới đây để điều tra, vì lo lắng sẽ đánh rắn động cỏ nên không đánh tiếng với các vị. Điều này là chúng ta không đúng. Quy củ của trấn chúng ta cũng biết, vừa nãy bạn của ta nổ hai phát súng, mỗi lần phạt một nghìn, nhất định chúng ta sẽ nộp phạt đầy đủ."
"Hửm?"
Vị Xà Gia kia hình như hơi ngạc nhiên, bà khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lục Tân. Mà Thằn Lằn mới nãy còn bật cười ha hả chưa kịp khép miệng cũng quay ngoắt nhìn về phía Lục Tân bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Chỉ là, sự thật chứng minh rằng chúng ta cẩn thận là đúng."
Lục Tân vẫn nhìn Xà Gia đầy chăm chú, tiếp tục biện hộ:
"Vừa nãy chúng ta đã phát hiện ra thuộc hạ của ngươi đúng là có vấn đề. Bây giờ hắn đang chịu sự ảnh hưởng đặc biệt từ ai đó, dù phải trả giá hết thảy cũng nhất quyết bảo vệ cho kẻ chúng ta muốn bắt…vậy nên số tiền nộp phạt kia…”
"Xà Gia…Xà Gia đừng tin hắn…”
Lục Tân còn chưa kịp nói ra mục đích thực sự trong đầy, cán bộ quan trị an đã hốt hoảng kêu lên. Cơ bắp trên mặt hắn run rẩy một cách bất thường, vội xoay người, gào to về phía Xà Gia:
"Hắn nói bậy…”
"Chịu ảnh hưởng?"
Xà Gia phẩy tay, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Trên mặt bà hiện lên vẻ tò mò:
"Chịu ảnh hưởng thế nào?"
Lục Tân nghĩ ngợi một hồi, quyết định nói thẳng cho bà biết: "Hắn yêu gã!"
"Hả, yêu…”
Xà Gia có hơi ngạc nhiên, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa tên quan trị an và gã đàn ông mặc vest đỏ kia, trong mắt hiện lên cảm xúc quái lạ:
"Hắn thích kiểu người này? Sao ta lại không biết?"
Lục Tân thành khẩn nói:
"Ngươi có thể thử một chút!"
Xà Gia gật đầu đầy hứng thú, nháy mắt với người đứng bên cạnh. Tên kia hiểu ý, tức khắc rút súng ra, nhắm thẳng vào đầu tên đàn ông kia.
"Không được…”
Dường như cán bộ trị an tin thủ hạ của Xà Gia có gan nổ súng thật nên hắn đột ngột gân cổ kêu lên, giọng điệu nghe có vẻ rất sợ hãi, còn không ngừng cầu xin tha thứ: "Xà Gia, ngươi đừng tổn thương hắn…Ta van ngươi, nể tình ta cống hiến cho ngươi nhiều năm như vậy, ngươi tha cho hắn đi…”
Tên đàn ông mặc vest đỏ khẽ thở dài một hơi, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, nhỏ giọng giải thích:
"Thật ra ta là thẳng…”
Lục Tân quay đầu nhìn hắn:
"Ngươi nói vậy không sợ sẽ khiến hắn…thất vọng ư?"
Tên đàn ông mặc đồ đỏ im lặng không nói gì.
Mặt khác, khi Xà Gia chứng kiến biểu hiện của quan trị an, có thể thấy rõ vẻ mặt của bà trở nên đặc sắc hơn không ít.
"Thì ra còn có chuyện thế này…”
Bà từ tốn vuốt ve con mèo trong ngực, khẽ bật cười:
"Chỉ là chuyện này quá kỳ lạ, ta phải điều tra cận thận một chút mới được. Chờ ta hỏi thăm rõ ràng rồi sẽ đưa hắn đến thành phố Thanh Cảng, được không?"
"Như vậy không tốt lắm."
Lục Tân vẫn thể hiện đầy đủ sự tôn trọng với lãnh đạo của trấn Hắc Thủy, hắn nghiêm túc giải thích:
"Tên này chúng ta chắc chắn phải bắt về. Hơn nữa vì lý do an toàn, trước khi xác định rõ tình hình, chúng ta sẽ không để bất cứ ai tiếp xúc với hắn."
"Hử?"
Biểu cảm trên mặt Xà Gia như có chút không vui, bà vừa vuốt ve con mèo đang ôm trong lòng, vừa liếc nhìn Lục Tân.
Trên mặt bà lại lộ vẻ biếng nhác:
"Vậy rốt cuộc hắn đã phạm phải tội gì, chuyện này hẳn là các ngươi có thể nói cho ta biết một chút chứ nhỉ?"
Lục Tân nghĩ ngợi, việc này có hơi khó khăn, nhưng cuối cùng hắn vẫn giải thích rõ:
"Chúng ta đã ký hiệp nghị bảo mật rồi. Trước khi bên trên thông báo công khai với bên ngoài, chúng ta không có quyền tùy tiện tiết lộ tin tức cho người khác. Nếu ngươi muốn biết, ta có thể nhắn tin xin chỉ thị của tổng bộ, nếu bên trên đồng ý, ta sẽ nói cho Xà Gia biết…Hy vọng Xà Gia có thể thông cảm cho nỗi khó xử của chúng ta, nếu mọi người đều hiểu lý lẽ, mọi chuyện cũng dễ xử lý hơn …”
Xà Gia cau mày, bà quay đầu nhìn về phía Thằn Lằn. Lúc này Thằn Lằn đang đứng ngây người một bên, bắt gặp ánh nhìn của Xà Gia, hắn vội vỗ ngực một cái:
"Ta nghe theo đội trưởng."
"Ha hả…”
Xà Gia không nói gì, nhưng biểu cảm có hơi không vui. Con mèo đang được bà ôm vào lòng là con mèo nhà có thân hình to béo, bộ lông của nó được cắt tỉa gọn gàng, trông rất óng ả. Lúc này nó đang thoải mái vặn vẹo trong ngực bà, hai mắt nửa khép nửa mở, như có hơi tò mò đánh giá người đàn ông kỳ quái trước mắt…
Mà ánh mắt Lục Tân đang nhìn thẳng về phía Xà Gia bỗng tình cờ đảo sang người con mèo một chút. Khi tầm mắt của một người và một con mèo lơ đãng đụng vào nhau trên không, nếu việc chạm mắt có thể phát ra tiếng, vậy thời điểm đó hẳn sẽ vang lên tiếng “xèo xèo” khi hai luồng điện đụng vào nhau.
"Còn mèo này béo thật…”
Lục Tân nghĩ thầm trong lòng.
"Meo…”
Không biết có phải vì bà vuốt ve không thoải mái hay không mà con mèo trong ngực Xà Gia bỗng kêu lên một tiếng, hàng lông tơ trên cổ dựng thẳng lên, cơ thể ra sức giãy dụa trong ngực bà. Vì động tác quá kịch liệt nên móng vuốt của nó cào thẳng lên cánh tay nở nang của Xà Gia, máu tươi lập tức chảy ra.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột. Những kẻ đứng xung quanh đang cầm súng nhắm về phía này chợt đồng loạt cảm nhận được một cỗ hơi thở rất nguy hiểm. Có thể nghe thấy tiếng súng lên nòng cạch cạch vang lên từng đợt một truyền tới từ khu vực phía sau ánh đèn chói mắt.
Điều đó nói lên có rất nhiều người đã mở chốt an toàn, bất cứ lúc nào, chỉ cần Xà Gia nói một câu, họ sẽ ngay lập tức nổ súng bắn hai người.
Bầu không khí tức khắc trở nên ngưng trọng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất