Chương 231: Khách Khí
Bầu không khí vốn đang rất tốt, chỉ vì một tiếng mèo kêu đột ngột mà trở nên khẩn trương. Mọi người xung quanh ai nấy đều rất kinh ngạc, nhưng không một người nào dám thả lòng, lý do không chỉ vì đằng sau ngọn đèn pha sáng ngời chói mắt là vô số họng súng đen ngòm nhắm thẳng về phía Lục Tân và Thằn Lằn, thậm chí còn có đang nâng vài cây súng hỏa tiễn chỉa ngay vào con mãnh thú bằng sắt cao to uy mãnh đậu sau lưng Thằn Lằn nữa.
Trái lại Lục Tân chỉ hơi cau mày, trong đầu hồi tưởng lại ánh mắt vừa nãy của con mèo nhà, hình như có gì đó bất thường.
Hắn nhìn con mèo nhà đầy nghiền ngẫm, lại nhìn sang Xà Gia.
…
"Không có việc gì......"
Sau khi bị mèo cào một lúc, Xà Gia mới kịp hoàn hồn. Bà liếc nhìn vết cào trên cánh tay mình, biểu cảm chẳng chút thay đổi.
Bà nhẹ nhàng nâng tay lên, sau đó vươn chiếc lưỡi mềm mại chậm rãi liếm miệng vết thương.
Thằn Lằn phát hiện hình như có gì đó không đúng. Dù không thể chỉ rõ chỗ nào có vấn đề, nhưng hắn vẫn phản ứng kịp thời.
"Xà Gia, thật sự không phải do chúng ta không thấu tình đạt lý, nhưng phía trên đã có quy định…”
Vừa cười, hắn vừa lấy một tờ giấy chứng nhận từ trong túi, giơ ra trước mặt Xà Gia, mỉm cười hỏi:
"Quen không?"
Xà Gia nhìn huy chương cài trên tờ giấy chứng nhận kia, trên mặt lộ vẻ giật mình. Kế tiếp, nụ cười lại nở rộ trên mặt bà, hơn nữa còn trở nên dịu dàng, bà quay đầu nhìn về phía Lục Tân, hòa ái nói: “Chắc hẳn hắn đã phạm phải tội không nhỏ nên mới đáng để hai người phải chạy tới nơi xa xôi như vậy bắt người?"
Lục Tân nghĩ ngợi một lát, cảm thấy vấn đề này có thể trả lời được bèn gật đầu:
"Không nhỏ."
"Bảo sao lại muốn bắt hắn về…”
Xà Gia gật đầu, như thể thật sự chấp nhận câu trả lời này vậy.
Sắc mặt của bà trở về bình tĩnh như lúc đầu, bà nhẹ phất tay với người bên cạnh, nhưng người đó lại ngây người, như là vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Xà Gia tức giận, giơ tay cho hắn một bạt tai, khẽ thì thầm vào tai hắn một câu. Lúc này tên thuộc hạ mới phản ứng lại, vội bước nhanh về phía Thằn Lằn.
Trước nụ cười sáng lạn của Thằn Lằn, họ lướt qua người hắn, đi thẳng về phía cán bộ trị an cao to cường tráng kia, đè hắn xuống.
Cán bộ trị an vừa sợ vừa giận, liều mạng giãy dụa. Nhưng còn chưa kịp hô ra tiếng nào thì đã bị ăn ngay một tát, sau đó mấy tên thuộc hạ tiện tay nhặt một cục đá bên cạnh hắn lên, nhét thẳng vào miệng, nhắc lên, lôi đi. Bộ dạng đáng thương của hắn khiến người xung quanh có cảm giác mình đang chia rẽ uyên ương.
"Đừng bắt ta... Xà Gia, van xin ngươi, nể tình ta đã bán mạng cho ngươi nhiều năm, cầu ngươi tha cho hắn... van lạy ngươi, nhất định phải giúp hắn... A ô…”
“...”
Sau khi cán bộ trị an đang gắng sức kêu gào bị giải đi, Xà Gia mỉm cười tiến về trước hai bước, ý bảo mọi người đặt súng xuống.
Những tên đứng bên cạnh bà trố mắt nhìn nhau, nhưng khi nhìn rõ thái độ của Xà Gia, cuối cùng vẫn chậm rãi thả vũ khí trong tay xuống.
Thằn Lằn cũng vừa cười vừa buông súng, đồng thời hắn phất tay ra hiệu một cái, khẩu súng máy nhiều nòng trên nóc xe cũng được thu về.
"Tính ra thì, trấn Hắc Thủy của chúng ta và thành phố Thanh Cảng chính là người một nhà. Nhờ vào lương thực vận chuyển từ thành phố Thanh Cảng mà mọi người ở đây mới có thể sống qua mùa đông, cũng nhờ vào rượu của thành phố Thanh Cảng mà chúng ta mới được sống như con người, cho nên chuyện của Thanh Cảng là chuyện của chúng ta, không cần phân biệt rạch ròi quá. Về những chuyện mà thủ hạ của ta đã làm, ta thay mặt họ xin lỗi người anh em đây…”
Xà Gia vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đen trong ngực. Bà dịu dàng nói với Lục Tân:
"Ta cũng hy vọng ngươi có thể hiểu cho, thuộc hạ quá nhiều, những kẻ không hiểu chuyện cũng nhiều. Ai mà biết cái tên khốn kiếp ngày nào cũng thích nhìn chằm chằm mông ta hóa ra lại thích loại người như vầy chứ... Nói ra thì đúng là khó chịu thật... nhưng chuyện này thật sự khiến người ta không biết phải làm sao…”
Nhìn bộ dạng mỉm cười dịu dàng của Xà Gia, mọi người xung quanh ai nấy cũng cảm thấy khá mông lung.
Thằn Lằn đứng một bên theo dõi tình hình, ánh mắt cũng trở nên thẳng tắp.
Lục Tân yên lặng lắng nghe, còn vui vẻ trả lời: "Không sao, ta hiểu mà, cảm ơn ngươi."
"y dà, khách khí làm gì…”
Xà Gia nhẹ nhàng mỉm cười, nói tiếp:
"Là ta gây thêm phiền phức cho các ngươi mới phải!"
Hai người họ khách khí qua lại một hồi. Một người luôn miệng xin lỗi, một người tỏ vẻ không cần, tình cảnh này khiến biểu cảm trên mặt những người xung quanh trở nên rất quái lạ.
Từ khi nào mà Xà Gia lại dễ nói chuyện, lại biết lý lẽ như vậy?
….
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Xà Gia cười nói:
"Mặt khác, chúng ta cũng sẽ toàn lực ủng hộ công tác của hai vị, muốn người có người, muốn súng có súng. Nếu cần nhiên liệu, chúng ta có thể giảm giá mười lăm phần trăm cho hai người. Dù là ai, dám có gan chống lại thành phố Thanh Cảng, nhất định trấn Hắc Thủy của chúng ta sẽ không bỏ qua cho họ... bây giờ, không biết chúng ta có thể giúp gì cho hai người?”