Chương 234: Hơi Kỳ Lạ
Một lát sau, Lục Tân nói:
“Nếu người ở vùng hoang dã đều biết điều như Xà Gia, sau này chúng ta ra ngoài cũng sẽ rất thuận lợi…”
“…”
Thằn Lằn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bèn chậm rãi nói:
“Ngươi khen ngợi Xà Gia nhiều như vậy là vì cô ta đã tặng ngươi một chiếc mô tô sao?”
“Không chỉ có vậy thôi…”
Thấy Thằn Lằn cuối cùng cũng lên tiếng, Lục Tân mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi rời khỏi thị trấn Hắc Thủy, Thằn Lằn vẫn luôn như vậy, điều đó có vẻ hơi bất thường.
Hắn hơi lo lắng cho Thằn Lằn.
Lục Tân vội mỉm cười lên tiếng:
“Xà Gia không chỉ đưa cho chúng ta liên minh tệ, vàng, còn có cả chiếc mô tô và những vật có giá trị của người đó, mà cô ấy còn tốt bụng đồng ý gửi chúng đến thành phố Thanh Cảng. Ngoài ra, cô ấy đã miễn tiền phạt vì đã nổ súng trong thị trấn Hắc Thủy cho chúng ta, đổ đầy xăng miễn phí cho chúng ta, cấp thêm nước sạch và thức ăn, còn tặng quà đặc sản…Ngoài ra, cô ấy còn nói sau này khi đến thành phố Thanh Cảng làm ăn, cô ấy sẽ tìm ta để hợp tác…Chỉ tiếc, vì quy định ta không thể để lại số điện thoại cho cô ấy…”
“Đúng vậy, ta cũng hơi tiếc về điều này…”
Thằn Lằn cũng phụ họa thở dài một hơi, rồi chợt tỉnh táo lại, sao tự nhiên hắn lại trò chuyện với Lục Tân rồi.
Tuy nhiên, nếu đã phá vỡ phòng ngự rồi, Thằn Lằn cũng không dám đơ ra nữa, hắn lén liếc nhìn Lục Tân trên ghế phó lái.
Sau đó, hắn thấy Lục Tân đang cười với mình, hàm răng vừa trắng vừa đều tăm tắp:
“Cuối cùng thì ngươi cũng chịu trò chuyện rồi…Ta thấy sau khi rời khỏi thị trấn Hắc Thủy ngươi cứ im lặng mãi, ta còn tưởng là ngươi đã bị ảnh hưởng gì rồi, vì vậy ta rất lo cho ngươi.”
Thằn Lằn rất sửng sốt, nói:
“Ngươi lo cho ta sao?”
“Đúng vậy.”
Lục Tân trả lời:
“Chẳng phải quy định của chúng ta đã nói, sau khi đồng đội mất kiểm soát, phải lập tức xử lý luôn hay sao?”
“Hít!”
Thằn Lằn bỗng dựng tóc gáy, cơ thể hắn lại trở nên cứng đờ.
Đối với hệ nhện giỏi vặn xoắn và kiểm soát cơ thể, đây có thể được coi là một lần thể hiện năng lực đối lập của hắn.
“Ta đùa đấy.”
Lục Tân vội giải thích:
“Thực ra, ta thấy tâm trạng ngươi không được tốt, cũng không biết có phải vì lúc ở thị trấn Hắc Thủy, ta đã lấy thân phận đội trưởng để ra lệnh cho ngươi nên khiến ngươi không vui hay không, cho nên ta muốn khiến ngươi được thả lỏng, nếu ta làm không tốt thì…”
Hắn hơi dừng lại rồi nói một cách nghiêm túc:
“…Ta sẵn sàng xin lỗi ngươi!”
“…”
“Không phải, ngươi hiểu lầm rồi, con người của ta trước nay đều không thích nói đùa với người khác!”
Thằn Lằn đáp lại với giọng nghiêm túc, sau đó thái độ của hắn mới hơi dịu đi một chút, còn vẻ mặt của hắn thì trở nên hơi ngạc nhiên.
Hắn lén liếc nhìn Lục Tân rồi thận trọng nói:
“Sao ngươi lại quan tâm đến ta như vậy?”
“Không ngờ ngươi lại vì một chuyện nhỏ như vậy mà sẵn sàng xin lỗi ta?”
“Đúng vậy.”
Lục Tân rất thản nhiên nói:
“Ngươi là đồng nghiệp cùng cấp đầu tiên ta quen được ở bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt, cũng là người đồng đội đã hợp tác với nhau nhiều nhất trong công việc bên ngoài. Ngươi đã dạy ta rất nhiều điều, vẫn luôn đối xử rất tốt với ta. Ta coi ngươi là bạn bè, đương nhiên quan tâm đến ngươi rồi…”
Hắn ngập ngừng giây lát, cười nói:
“Nói thật lòng, trước đây khi ở công ty, ta không có nhiều bạn bè. Đây quả thực là điều mà lúc đầu ta không mảy may nghĩ tới…”
Thằn Lằn vì những lời này mà hơi xúc động, hắn hơi kinh ngạc quay đầu nhìn Lục Tân.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc của Lục Tân, tâm trạng của Thằn Lằn dần dần tốt lên, đột nhiên, giọng nói của hắn thay đổi, trở nên phấn khích như vừa được tiêm máu gà, hắn cười lớn rồi nói:
“Chỉ có điều, người anh em này, con người của ngươi thật đúng là dài dòng, những lời này mà ngươi còn phải nói sao? Chúng ta nào phải bạn bè, chúng ta là anh em!”
Hắn phấn khích đập vô lăng mấy cái, vừa tự hào vừa đắc ý, rồi mỉm cười với vẻ phóng khoáng:
“Cùng ra ngoài làm việc, cùng xử lý, còn phải cùng bàn bạc xem lần này trở về thống kê chi phí thế nào, thứ tình cảm này... Là thứ tình cảm tin tưởng tuyệt đối, không phải sao?”
“…”
Lục Tân cảm thấy lời hắn nói rất có lý, hơn nữa, cuối cùng đối phương đã linh hoạt trở lại, hắn cũng yên tâm hơn.
Lục Tân thầm nghĩ:
“Đúng vậy, có điều sau lưng mình có người nhà trông chừng giúp, mà…mình có thể giúp trông chừng sau lưng Thằn Lằn!”
Khi Lục Tân nghĩ vậy, giọng nói phấn khích của Thằn Lằn lại đột nhiên trở nên trầm hơn:
“Chuyện hai chúng ta làm bạn bè…Chú, dì và cả em gái của ngươi sẽ không thấy phiền chứ?”
Lục Tân liếc nhìn trong gương chiếu hậu, chỉ thấy mẹ đang đoan trang tao nhã ngồi dặm lại lớp trang điểm.
Em gái ngậm một thanh sô cô la trong miệng, bàn chân nhỏ của con bé thò ra ngoài cửa kính, ngủ say bên gối của mẹ.
Trước đây, khi người nhà vừa xuất hiện, Lục Tân đã từng nghi ngờ liệu em gái mình có phải là ma hay không, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn chắc chắn con bé không phải, vì ma không thể phơi nắng, còn em gái hắn thì có thể, mặc dù khi phơi nắng, con bé sẽ trở nên lười biếng và không có chút tinh thần nào, nhưng sau đó, khi đến một nơi tối hơn hoặc một bầu không khí kiềm nén hơn, nó sẽ trở nên cực kỳ phấn khích…
“Khi kết giao bạn bè, ngươi không thể thực sự nói cho hắn tất cả …”
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Tân, mẹ hắn tốt bụng nhắc nhở:
“Nếu không, sẽ càng xa cách hơn…”
“Thực ra, đó là ta nói đùa với ngươi thôi.”
Lục Tân khẽ gật đầu, mỉm cười nói với Thằn Lằn:
“Chỉ là năng lực của ta hơi kỳ lạ.”