Chương 235: Toàn Gia
“Hửm?”
Biểu cảm trên mặt Thằn Lằn hơi kỳ lạ. Tuy nhiên, hắn không tò mò truy hỏi, sau một lúc trầm ngâm, vẻ mặt của hắn trở nên rất thoải mái, hắn không tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề này nữa mà chỉ cười ha ha:
“Điều này còn cần ngươi nói sao, thực ra ta cũng nghe nói từ lâu rồi. Hơn nữa, trước đây có một vị giáo sư của Viện nghiên cứu từng nói năng lực của ngươi không phải là hệ nhện, mà là toàn gia …”
“Nếu đã là toàn gia, vậy thì năng lực có hơi kỳ lạ một chút cũng rất bình thường, phải không…”
“Với lại…”
Hắn vừa nói vừa lén nhìn Lục Tân:
“Nếu thật sự có nhiều người nhà như vậy, sao có thể biểu hiện bình thường thế chứ?”
Lục Tân gật đầu tán thành:
“Cảm ơn vì ngươi đã hiểu ta. Thật ra, ta cũng biết, đôi khi những người khác không hiểu ta, họ cảm thấy ta không được bình thường, thậm chí còn hơi sợ ta…”
“Không đâu, ta chắc chắn không phải loại người như vậy.”
Thằn Lằn nghiêm túc nói:
“Ta cảm thấy ngươi rất bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là ngươi có mấy người nhà không được bình thường cho lắm mà thôi…”
Trên hàng ghế phía sau, mẹ Lục Tân từ sau chiếc hộp trang điểm tinh xảo ngước mắt lên liếc nhìn Thằn Lằn.
Em gái Lục Tân cũng đã tỉnh dậy, con bé nheo mắt nhìn Thằn Lằn qua gương chiếu hậu.
“…”
Lục Tân suy nghĩ giây lát, ngắt lời hắn:
“... Sau này, chúng ta đừng đề cập gì đến chủ đề này nữa!”
“Ừm... Được, được…”
Thằn Lằn phản ứng lại, cơ thể trở nên hơi cứng đờ, hắn cứ có cảm giác sau gáy lạnh buốt.
Sau đó, hắn điều chỉnh lại tâm trạng, quay vô lăng, đồng thời chuyển đề tài nói:
“Được rồi, được rồi, chuẩn bị vào đường lớn rồi. Lúc đó, ở thị trấn Hắc Thủy ngươi đã thẩm vấn được gì, nói cho ta biết đi!”
Lục Tân gật đầu, lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình, lật vài trang, rồi trầm giọng nói:
“Dị biến giả hệ con rối đó tên là Trần Trùng, viết là Trùng, đọc đồng âm với chữ trùng trong từ côn trùng.”
“Năm nay, hắn ba mươi tư tuổi, chưa lập gia đình, từng qua lại với ba người phụ nữ, nhưng không có con. Hắn vốn là cư dân của một thành phố Cao Tường nào đó. Sau khi năng lực được thức tỉnh, hắn phát hiện bản thân rất tài giỏi, thế là hắn đã quyết định vào vùng hoang dã để kiếm tiền, dần dần đã làm được rất nhiều việc quan trọng ở phía tây.”
Thằn Lằn hơi sững sờ:
“Chi tiết đến vậy sao?”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn hắn:
“Hắn chủ động nói với ta…”
Thằn Lằn im lặng một hồi, dường như lại nghĩ tới một hồi ức không mấy tốt đẹp nào đó, vội dừng suy nghĩ:
“Được rồi, ngươi nói tiếp đi.”
“Ừm.”
Lục Tân bị dòng suy nghĩ của Thằn Lằn cắt ngang, hắn nhìn nội dung được ghi lại trên cuốn sổ nhỏ, nói tiếp:
“Ba năm trước, hắn bị Tần Nhiên nhìn trúng.”
“Đúng rồi... Qua lời kể của hắn, ta nghe hắn gọi Tần Nhiên là đại ca, hắn còn nói Tần Nhiên còn có một cái tên khác là Trương Tứ Hỏa…”
“Theo lời hắn, ban đầu họ không chịu phục ai cả, nhưng sau một lần đánh nhau, hắn đã rơi vào tay của Tần Nhiên, Tần Nhiên đã không giết hắn, ngược lại còn mời hắn gia nhập đoàn kỵ sĩ. Chỉ có điều, chúng không phải kiểu đoàn kỵ sĩ chuyên cướp bóc ở vùng hoang dã, càng giống một đội hành động chuyên nghiệp tạm thời hơn. Tần Nhiên là đội trưởng, đồng thời chịu trách nhiệm nhận ủy thác từ những nơi khác.”
“Mỗi khi nhận được ủy thác, Tần Nhiên sẽ gửi điện tín cho chúng, sau đó chúng sẽ tìm một nơi để tập hợp. Nhiệm vụ của chúng chủ yếu đến từ thành phố Cao Tường hoặc từ một vài thế lực lớn, không giới hạn…Ám sát, hộ tống, tìm kiếm vật phẩm được chỉ định, v.v.”
“Chuyện này…”
Thằn Lằn đang lái xe, sắc mặt hắn trở nên vô cùng kỳ quái, giọng nói hơi lạnh đi:
“Ngươi làm thế nào mà hỏi được?”
“Ta nghe nói, người ở vùng hoang dã này, cũng không biết là vì ngu ngốc hay thế nào, mà từng người một đều vô cùng kín miệng, suốt ngày toàn hô hào cái gì mà một lời hứa đáng giá nghìn vàng. Đừng nói là dị biến giả, cho dù là người bình thường đi nữa, sau khi bị bắt cũng rất khó có thể hỏi được điều gì từ họ…”
“Không ngờ, kẻ này... Lại chịu hợp tác như vậy?”
Lục Tân hơi dừng lại, nghiêm túc nhìn Thằn Lằn rồi nói:
“Hắn thật sự đã chủ động nói cho ta biết.”
“…”
Thằn Lằn khẽ giật mình đánh thót, sau đó hắn đã dùng năng lực để khống chế bản thân không được run rẩy, mỉm cười:
“Đúng vậy, như vậy mới bình thường…Ngươi không cần phải đặc biệt giải thích gì cả, con người ta rất dễ bị thuyết phục…”
Sau khi Thằn Lằn tiếp nhận sự thật, đúng là Trần Trọng chủ động tự thú, Lục Tân mới tiếp tục giảng giải:
"Mục đích họ tới Thanh Cảng lần này là vì cướp bức tranh kia. Chỉ là nhiệm vụ này do ai ủy thác, ai sẽ là người trả tiền thù lao thì hắn không biết. Đây là quy củ trong nhóm của hắn, tin tưởng tuyệt đối vào Tần Nhiên, không hỏi thứ không cần hỏi. Ngoại trừ cướp tranh, hình như họ còn có hai nhiệm vụ phụ khác. Một trong số đó là mua lại một thứ vũ khí gọi là “bom ô nhiễm tinh thần bé trai khóc nỉ non” với giá mười nghìn lượng. Nghe nói loại vũ khí này vẫn chỉ là vật thí nghiệm, cho nên khi sử dụng cần phải ghi chép cụ thể các chỉ số. Sau đó giao lại cho tổ chức đã bán bom cho họ, đây cũng được xem như là hoàn thành một nhiệm vụ. Chẳng qua là người liên lạc với tổ chức kia cũng là Tần Nhiên, cho nên hắn không biết quá nhiều về đám người đó."