Chương 233: Đáng Sợ
Những người lính vũ trang đang cầm súng ở xung quanh, và Xà Gia – người đang vừa hút thuốc vừa nói chuyện với Thằn Lằn cũng lập tức nổi da gà, nhìn về hướng nhà kho với vẻ kinh hoàng.
Người sống ở vùng hoang dã là những chuyên gia trong lĩnh vực ngược đãi và tra tấn, bộ sưu tập dụng cụ tra tấn của riêng Xà Gia có thể được coi là tuyệt phẩm vùng hoang dã.
Nhưng dù tưởng tượng thế nào đi nữa, họ cũng không biết loại dụng cụ tra tấn nào có thể khiến một người hét thảm đến như vậy.
Tiếng la hét vang lên không dứt, đồng thời mỗi lúc một to hơn.
Ngay cả con mèo trong tay Xà Gia cũng bị đánh thức, nó quay đầu nhìn về phía nhà kho, vẻ mặt của con mèo hình như cũng trở nên hơi quỷ dị.
Phản ứng đầu tiên của Xà Gia là nhìn về hướng bên ngoài thị trấn.
Sau đó cô ta mới xoay người lại liếc nhìn Thằn Lằn, vẻ mặt hơi nghiêm túc, còn có chút lo lắng không thể che giấu.
Giọng của Thằn Lằn cũng đột nhiên hơi đanh lại, hắn không khỏi nuốt nước bọt.
Hắn sửng sốt giây lát, sau đó mới xoay người nhìn về phía Xà Gia:
“Đương nhiên bọn ta cũng có một số người không được bình thường cho lắm…”
Xà Gia quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt cô ta bỗng trở nên kỳ quái.
Tiếng hét kéo dài khoảng vài chục giây, sau đó bỗng đột ngột im bặt.
Sau đó, trong nhà kho cũng yên tĩnh một lúc lâu, người bên ngoài cũng im lặng khác thường, không một ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, cửa nhà kho đột nhiên bị nhấc lên, Lục Tân từ bên trong bước ra.
Dường như hắn đang suy nghĩ điều gì, vẻ mặt hơi sợ hãi.
“Hắn đang sợ điều gì?”
Thằn Lằn không khỏi suy nghĩ, kết hợp với những việc vừa xảy ra, lẽ nào tiếng hét của người đàn ông mặc vest đỏ đã làm hắn sợ hãi?
Nhưng chẳng phải ngươi chính là người đã làm cho người ta phải hét thảm như vậy hay sao?
Ngươi đang sợ hãi chính mình ư?
…
“Những chuyện cần hỏi ta đều đã hỏi cả rồi?”
Lục Tân bước về phía Thằn Lằn, có thể nhận thấy rất rõ, khi Lục Tân bước tới, Xà Gia khẽ lùi ra sau một bước, Lục Tân thấy đàn em đứng bên cạnh Xà Gia đang bưng hộp xì gà liền tiện tay cầm lấy, rồi đưa cho Thằn Lằn, sau đó lên tiếng:
“Xem ra chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, chúng ta không có thời gian để áp giải người này về thành phố Thanh Cảng, có thể nhốt hắn ở đây trước được không?”
Hắn nhìn về phía Xà Gia và nói:
“Thanh Cảng sẽ cho người đến đây để đưa hắn đi.”
Xà Gia sửng sốt một lúc rồi mới kinh ngạc nói:
“Người anh em, ngươi tin tưởng Lý Tứ ta sao?”
Lục Tân phản ứng một thoáng, Lý Tứ là ai, sau đó mới gật đầu nói, nói:
“Ta tin.”
Trước khi bắt được người, Lục Tân và Thằn Lằn đã lo lắng rằng người của thị trấn Hắc Thủy sẽ bao che cho những người này, hay nói cách khác, để mặc cho bọn họ tiếp xúc với những người này sẽ gây ra những sự cố không đáng có. Nhưng bây giờ, người cũng đã bắt được, thậm chí những gì cần xét hỏi hắn đều đã xét hỏi cả rồi.
Lục Tân cũng rất yên tâm.
Những người này không thể gây ra sự cố gì nữa, lại càng không thể tự ý thả cho người đàn ông mặc vest đỏ này trốn thoát…dù có thả hắn ra, hắn cũng không chắc sẽ bỏ chạy!
“Người anh em có thể tin ta là chuyện tốt…”
Người phụ nữ được gọi là Xà Gia liếm môi, rồi cười khẽ:
“Nhưng người này có vẻ không được bình thường, ta có thể nhốt nổi hắn không?”
Lục Tân quay đầu lại nhìn, dưới ánh đèn bên ngoài nhà kho. Lục Tân nhìn thấy người đàn ông mặc vest đỏ đang thành thật ngồi xổm trên mặt đất, trên người hắn không có vết thương nào, nhưng cả người hắn đang run lẩy bẩy, các cơ trên mặt cũng không ngừng giật giật.
Đôi mắt hắn ánh lên một nỗi sợ hãi sâu sắc, nước mắt và nước mũi lem luốc trên khuôn mặt hắn.
Khi bắt gặp ánh mắt của ai đó, hắn bèn lập tức hét lên một cách điên cuồng:
“Quái vật, quái vật… Tất cả đều là…”
“Tất cả đều là quái vật!”
Bầu không khí chung quanh đột nhiên trở nên hơi kiềm nén, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Tân.
Lục Tân chỉ bình tĩnh lắc đầu:
“Không cần lo lắng, bây giờ hắn rất bình thường.”
“Con người Xà Gia thực sự rất tốt, rất hào phóng.”
Ngồi trên ghế phụ của xe địa hình, Lục Tân nói với vẻ hơi xúc động.
Thằn Lằn đang nghiêm túc lái xe, ngậm chặt miệng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Một lúc sau, Lục Tân lại nói:
“Trước đây, ta nghe nói người ở vùng hoang dã rất phóng khoáng, bây giờ coi như đã hiểu.”
Cổ của Thằn Lằn dường như đã bị cố định, hắn không hề nhúc nhích, chỉ lái xe một cách máy móc, như một người gỗ không có tri giác.
Sau khi rời khỏi thị trấn Hắc Thủy, vẻ mặt hắn vẫn luôn như vậy.
Khi đó, người đàn ông mặc vest đỏ thoạt nhìn rất đẹp trai từ tốn. Sau khi ở trong nhà kho một mình với Lục Tân, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, hắn đã biến thành bộ dạng đáng sợ đó, bất cứ ai nhìn thấy hắn đều sẽ nảy sinh lòng thương hại hiếm có ở vùng hoang dã này.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Lục Tân…Không đúng, là bọn họ vẫn luôn ngồi chung trên một chiếc xe với hắn!