Mặt Trăng Đỏ

Chương 236: Thói Quen

Chương 236: Thói Quen


"Bom ô nhiễm tinh thần?"
Thằn Lằn nghe thấy cái tên này thì hơi trầm tư:
"Chính là cái thứ bị chúng ta xử lý khi ấy, phải không?"
Lục Tân gật đầu một cái:
"Chính là nó, chỉ là nó đã bị chúng ta vô hiệu hóa trước khi phát nổ, cho nên hắn bảo nhiệm vụ này xem như thất bại. Theo lời Tần Nhiên, quả bom chỉ được kích hoạt khi cường độ tinh thần đạt tới mức mười ngàn…”
Nói tới đây hắn ngừng lại vài giây rồi mới nói tiếp:
"Thì mới tính là thành công."
Thằn Lằn cũng hiểu vì sao giọng Lục Tân lại trở nên nặng nề như vậy, cả hai đều đang nhớ lại cảnh tượng thi thể chồng chất dưới tường nam lúc đó.
"Chết tiệt, quân khốn nạn!"
Thằn Lằn chửi thề một câu.
Lục Tân gật đầu đồng tình:
"Đúng là đồ khốn kiếp!"
“Đám người khốn nạn này còn kinh tởm hơn cả đoàn kỵ sĩ thích cướp bóc khắp nơi gấp trăm nghìn lần…”
Thằn Lằn lại mắng thêm một câu, rồi mới hỏi:
"Nhiệm vụ thứ ba là gì?"
Lúc này lại tới phiên Lục Tân trầm tư suy nghĩ, sau một hồi lâu, hắn khẽ lắc đầu:
"Không hỏi được."
"Hả?"
Thằn Lằn nhìn Lục Tân bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lục Tân trả lời: "Chuyện này chắc được nhắc tới sau cùng, có lẽ lúc đó hắn đã không cầm cự nổi nữa."
Nói tới đây, thông qua kính chiếu hậu, Lục Tân liếc nhìn mẹ và em gái mình một cái. Mẹ và em gái hắn lúc này chẳng có phản ứng khác thường gì, tựa như không nghe thấy câu nói này của hắn vậy…nhưng điều này cũng chứng tỏ, suy đoán trong lòng Lục Tân là đúng. Nếu mẹ và em gái có phản ứng khác thường mới là chuyện bình thường, còn hai người họ không có phản ứng gì thì chắc chắn chuyện này bất thường. Vậy nên…quả thật là do em gái cố tình không hỏi ư?
Đây là chuyện trong gia đình nên Lục Tân không muốn giải thích nhiều với Thằn Lằn.
Hắn kể tiếp:
"Khi ấy, tinh thần tên đó bị hư hại quá nhanh, đáng tiếc không hỏi được gì thêm. Theo những gì chính miệng hắn thừa nhận, trong nhóm của chúng có ba tên dị biến giả, bốn lính đánh thuê có kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Có thể khẳng định rằng, sự kiện hoa hồng là do một thành viên trong nhóm chúng, tên là Quỷ Đầu To tạo thành. Nhưng giữa chúng có ước định, sẽ không thành viên nào trong nhóm chủ động tìm hiểu năng lực của những người còn lại. Về phần Tần Nhiên, hắn chỉ nói đúng một câu…”
Nói tới đây, Lục Tân khẽ ngẩng đầu, trong có hơi khó hiểu và nghi ngờ:
"Giết không chết."
"Bất tử?"
Thằn Lằn nghe xong, không khỏi cảm thấy nôn nao trong lòng. Sau một hồi ngơ ngẩn, hắn mới nói:
"Lúc đó bộ nghiên cứu từng phỏng đoán rằng, rất có thể năng lực của hắn có liên quan đến sự tái sinh, chẳng lẽ thật sự tà giáo như vậy sao?"
Lục Tân không đáp lại. Lúc này, trong đầu hắn đang nghĩ tới chuyện của Tần Nhiên của công ty vận tải Tứ Phương và cái cây có trái hình người dưới đáy hồ.
"Ngươi xác định đây là thật?"
Thằn Lằn cau mày:
"Không phải hắn nói, từng có lần đấu tay đôi với Tần Nhiên sao?"
Lục Tân lắc đầu:
"Nguyên văn lời của hắn khi đó là, vì đã từng đấu tay đôi với Tần Nhiên nên mới không biết năng lực của Tần Nhiên. Lúc hắn và Tần Nhiên đấu với nhau, chưa chống đỡ được tới lúc Tần Nhiên bộc lộ toàn bộ năng lực đã bị đánh bại…”
Thằn Lằn gật đầu tỏ ý đã biết, không hỏi tiếp nữa. Chỉ là sắc mặt của hắn ngày càng tối lại. Dị biến giả chiến đấu với nhau là một việc vô cùng nguy hiểm. Đặc biệt là khi chiến đấu với dị biến giả mà mình không rõ năng lực của đối phương, như thế sẽ chẳng biết đường mà phòng bị.
"Nhưng cũng may, ta có hỏi ra vài chuyện khác…”
Lúc này, Lục Tân khẽ thở dài một hơi, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng hơn.
Thằn Lằn nghe xong thì vội quay đầu lại, thần sắc có hơi khẩn trương, nhưng thứ đập vào mắt lại là gương mặt tươi cười của Lục Tân:
"Ta hỏi ra được tung tích của Tần Nhiên."
Nhất thời Thằn Lằn thấy hơi căng thẳng, mặt mày cũng trở nên nghiêm túc hẳn ra.
"Theo những gì Trần Trọng nói, sở dĩ Tần Nhiên và hắn tạm thời tách nhau ra cũng vì lo hắn đã bị chú ý. Do đó, Tần Nhiên mới không nói cho hắn biết bản thân sẽ đi đâu, càng không nói sẽ gặp mặt và giao bức tranh cho người ủy thác ở đâu. Tần Nhiên chỉ nói, nếu mọi người không sao, ba tháng sau sẽ hội họp ở một thành phố Cao Tường phía nam."
"A, chuyện này…”
Nghe xong mấy lời đó, Thằn Lằn không khỏi bàng hoàng, vô thức thả chậm tốc độ lái xe. Đồng thời, trên mặt hắn cũng hiện lên biểu cảm rối rắm:
"Vậy chẳng phải manh mối lại bị chặt đứt sao?"
Tuy lúc trước hắn từng dự đoán, lần truy đuổi này hẳn sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng tới tận thời điểm này, hắn mới ý thức được đối phương giảo hoạt ra sao, cảnh giác hơn những gì hắn tưởng, việc lần theo dấu vết của chúng là chuyện vô cùng khó khăn.
"Cũng may."
Lục Tân khẽ lắc đầu một cái, thong thả nói tiếp:
"Sau khi quyết định tự thú, hắn cực kỳ phối hợp với ta. Tuy Tần Nhiên chưa nói cho hắn biết bản thân sẽ đi đâu, nhưng hắn đã cố gắng nhớ lại và nhớ ra Tần Nhiên có một thói quen. Hắn nói mỗi lần tên đại ca này gặp chuyện gì có tính phiêu lưu quá lớn sẽ chạy tới một chỗ lẩn trốn vài ngày, đợi tiếng gió qua đi thì mới tiếp tục hành động. Mà lần này, thứ họ cần giao dịch nằm ở phía nam, rất có thể hắn sẽ chạy tới chỗ đó ẩn náu vài hôm."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất