Chương 237: Trấn Nhỏ Khai Tâm
"Vậy cũng được …”
Thằn Lằn ngây ngẩn một lát, sau đó khẩn trương hỏi:
"Là chỗ nào?"
"Số tám mươi lăm cuối đường quốc lộ, cách chợ thuốc lá không xa, hắn nói chỗ đó tên là…”
Sau một hồi suy nghĩ, Lục Tân nói:
"Trấn nhỏ Khai Tâm?"
…
"Két!"
Xe việt dã bỗng vang lên tiếng phanh gấp chói tai, ngay cả Lục Tân cũng nghiêng ngả kịch liệt, may mà hắn có thắt đai an toàn.
Lục Tân khẽ nhìn thoáng qua mẹ đang ngồi ở băng sau, phát hiện bà vẫn ngồi cực kỳ vững vàng, chả bị ảnh hưởng chút nào cả. Nhưng em gái đang bò trên nóc xe thì đã bị quăng cái vèo ra ngoài. Lúc này cô bé đang ghé người vào mui xe, nhe răng nhếch mép với Thằn Lằn.
Hắn đưa mắt sang phía Thằn Lằn, nhìn đối phương một cách kỳ quái, không biết đối phương khẩn trương vì chuyện gì.
"Người anh em…”
Giọng nói Thằn Lằn hơi run lên:
"Ngươi khẳng định là chỗ đó ư?"
Lục Tân gật đầu:
"Có vấn đề gì sao?"
Thằn Lằn như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng, chỉ vội cúi người, lấy bản đồ từ trong ngăn tủ bên dưới ra. Sau đó trải lên vô lăng, ngón tay chậm rãi di động trên bản đồ, chỉ lát sau đã ngừng lại ở một vị trí, hắn hỏi:
"Là chỗ này?"
Lục Tân nhìn vị trí hắn đang chỉ, chầm chậm gật đầu.
Lúc này, hắn cũng hiểu ra tại sao Thằn Lằn lại có phản ứng lớn như vậy.
Trên bản đồ này không chỉ ghi rõ đường dễ đi, đường nào khó đi, đường nào khó đi, con đường nào đã bị chặn, hoặc là có nguy hiểm; đồng thời, trên đó cũng ghi chú vị trí một số điểm tập kết của con người, hơn nữa còn dùng các ký hiệu khác nhau để chú thích mức độ nguy hiểm của từng điểm.
Ví dụ như trấn Hắc Thủy, ngoài hai ký hiệu “chợ” và “dầu mỏ” được chú thích phía trên, còn có một cái đầu lâu. Điều này nói lên rằng trấn Hắc Thủy vẫn có tính nguy hiểm nhất định, cần phải cẩn thận.
Phía trên bản đồ vẫn còn những chỗ khác lần lượt được ghi chú bằng những ký hiệu khác nhau. Tỷ như có chỗ vẽ hai cái đầu lâu, ý bảo chỗ đó có một đoàn kỵ sĩ rất hung ác, tiếng xấu lan xa. Lại có nơi được vẽ tận ba cái đầu lâu, đó cũng là một điểm tập kết của nhân loại, chỉ là trước đấy họ từng cướp bóc đoàn xe vận chuyển của thành phố Thanh Cảng, sau đó bị quân đội Thanh Cảng trả thù, thủ lĩnh của họ cũng bị giết trong đợt đó. Bây giờ, tân thủ lĩnh nắm quyền lớn, vẫn muốn không chết không ngừng với thành phố Thanh Cảng; mỗi lần gặp được người đến từ Thanh Cảng, chúng sẽ điên cuồng trả thù…
Vấn đề là nơi Thằn Lằn đang chỉ vào lại được ghi chú tận năm cái đầu lâu, phía sau còn có một dấu chấm hỏi vô cùng bắt mắt.
Toàn thể một khu vực được tô đen xì xì chỉ chiếm diện tích bằng một cái móng tay. Mà chỗ to bằng móng tay trên bản đồ ấy, xét theo hiện thực chính là gần bằng diện tích của hai thành phố Vệ Tinh.
"Là sao?"
Lục Tân cau mày, hỏi Thằn Lằn.
"Nghĩa là nơi này không thể tới gần, chỉ có thể vào chứ không thể ra."
"Hả?"
Lục Tân nhìn về phía Thằn Lằn bằng ánh mắt khó hiểu, không rõ ý hắn là sao.
Về phần Thằn Lằn, hắn hạ giọng xuống, như thể sợ bị người khác nghe thấy, thì thầm với Lục Tân:
"Người anh em, bây giờ Thanh Cảng của chúng ta đúng là rất lợi hại, các thế lực lớn xung quanh và những thành phố bị bỏ hoang đều đã được thăm dò xong. Dù không thì ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về nơi đó. Nhưng trừ những chỗ này thì vẫn tồn tại một vài nơi cực kỳ thần bí, đến tận bây giờ chúng ta vẫn hoàn toàn không biết tí gì về nó."
Hắn nhìn Lục Tân:
"Chỗ như vậy, được gọi là cấm khu thần bí!"
"Vùng cấm?"
Lục Tân nhẹ cau mày:
"Không ai tiến vào thăm dò sao?"
"Có chứ, hơn nữa còn vào rất nhiều lần!"
Hai hàng lông mày của Thằn Lằn cũng cau lại, nhỏ giọng kể:
"Nhưng dù là đội khai hoang, hay là nghiên cứu viên, nhân viên vũ trang do thành phố phái đi, một khi xâm nhập vào vùng cấm, hoặc là phát điên, hoặc là biến mất. Đã hy sinh vô số người, lại không thể mang về chút tin tức hữu dụng nào…Nếu nói tin tức duy nhất mà những người tiến vào đấy điều tra mang về là hữu dụng, thì chính là: chỗ này không thể thăm dò! Vì không một ai biết gì về nó, nên những chỗ này mới được xưng là cấm khu thần bí!"
Nói đến đây, Thằn Lằn nhẹ nhàng gõ lên bản đồ, giọng điệu cũng ngày càng nặng nề.
"Chỗ mà ngươi nhắc tới cũng chính là nơi nguy hiểm nhất trong số đó. Ta nghe người khác đồn rằng, nơi này từng nuốt chửng một đội khai hoang tầm một trăm người được võ trang đầy đủ. Sau lưng những người đó có chủ đầu tư cực kỳ hào phóng, trang bị cho họ thiết bị tân tiến nhất và hỏa lực cường đại nhất. Hơn nữa, còn có cả đội tin tức luôn kịp thời truyền tin cho bên ngoài. Nhưng ngay thời điểm họ vừa đặt chân vào lại đột ngột mất liên lạc. Từ đó về sau, không ai còn tháy họ nữa…”
Lục Tân yên lặng lắng nghe, ánh mắt thì đổ về phía gương chiếu hậu.