Chương 239: Tự Tìm Hiểu
Lướt đến trang thứ ba, đó là một tấm ảnh chụp một người.người đó mặc bộ đồ lao động liền quần màu màu xanh nhạt, thoạt nhìn giống như một công nhân của nhà máy hóa chất, tầm khoảng hai mươi mấy tuổi, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt ngây ngốc nhìn máy ảnh.
Dưới tấm ảnh có một dòng ghi chú: Cư dân của trấn nhỏ Khai Tâm.
Lướt xuống tiếp là mấy trang bút ký viết tay, hình như ghi chép lại một số truyền thuyết về trấn nhỏ Khai Tâm. Thời điểm cụ thể khi trấn nhỏ xuất hiện không thể điều tra ra được, còn thời gian mọi người phát hiện ra điều kỳ lạ sớm nhất là vào khoảng mười năm trước.
Trấn nhỏ bị cô lập, ít giao tiếp với người bên ngoài. Nhưng đôi khi sẽ có cư dân trong trấn nhỏ ra ngoài, dùng lương thực trao đổi một ít muối ăn, vải dệt, cuốc và các vật dụng khác với người ngoài trấn.
Cư dân của trấn nhỏ Khai Tâm luôn treo trên mặt nụ cười tươi rói không hề thay đổi, nên nơi đây mới được gọi là "Trấn nhỏ Khai Tâm" !
Cuối cùng, có một đoạn văn được viết bằng mực đỏ:
Mỗi lần tiến hành nghiên cứu về trấn nhỏ Khai Tâm đều sẽ mang đến sự tổn thất không thể lường trước được.
Tất cả nhân viên nghiên cứu sau khi tiến vào trường năng lượng tinh thần của trấn nhỏ Khai Tâm đều không còn một ai sống sót.
Các thiết bị thăm dò điện tử như máy bay không người lái, chó máy sau khi tiến vào trường năng lượng tinh thần cũng không tránh khỏi kết cục lập tức bị mất tín hiệu.
Đã từng có người bắt giam cư dân đi ra từ trấn nhỏ Khai Tâm để đổi muối lại thẩm vấn.
Kết quả thẩm vấn: Cư dân của trấn nhỏ Khai Tâm không thể trả lời các câu hỏi quá phức tạp.
Hơn nữa ngay tối hôm đó, cư dân của trấn nhỏ Khai Tâm và nhân viên thẩm vấn cùng báo cáo nghiên cứu đều đồng loạt biến mất, không còn tung tích gì…
Sau khi đọc xong tất cả tư liệu, Lục Tân đặt xuống bàn, rồi cầm một tập tài liệu phân tích dị biến giả lên xem.
Thằn Lằn đợi một lúc lâu mới hỏi:
“Thế nào rồi?”
Lục Tân ngạc nhiên nhìn hắn ta:
“Cái gì thế nào cơ?”
“Ta muốn nói...”
Thằn Lằn một tay lái xe, tay kia thì khoa chân múa tay:
“Ngươi đọc tài liệu xong, cảm thấy thế nào?”
“Không ổn lắm, những tài liệu này không có nhiều chỗ hữu dụng cho lắm...”
Lục Tân lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Xem ra chúng ta vẫn nên tự mình đi tìm hiểu xem sao.”
Hắn thấy, tập tài liệu này thật sự không có thông tin nào hữu ích cả.
Báo cáo hành trình và tiến độ công việc cho trụ sở là quy định cần thiết.
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, nó không có tác dụng gì cả.
Nếu trụ sở chính đồng ý để hắn đi, đương nhiên cũng ngầm chấp nhận hắn là người phụ trách chính trong nhiệm vụ lần này.
Lục Tân cảm thấy điều trụ sở chính lo là hắn sẽ không quay về, chứ không phải là hắn sẽ làm gì.
Hơn nữa mục đích khác của việc báo cáo là sau khi xảy ra chuyện cũng tiện để cho họ sắp xếp cứu viện và điều tra.
Nhưng bây giờ muốn đi vào trong trấn nhỏ, dù cứu viện hay điều tra cũng là những chuyện không thể trông cậy vào bất cứ ai.
...
Xe lại vững vàng khởi động, tốc độ như cũ nhưng dường như đã mất đi khí phách kiêu ngạo khi trước, vì lúc này, trong lòng Thằn Lằn không nắm chắc, hắn không còn cười đùa nữa, dường như chiếc xe này cũng không còn sự vui vẻ.
Lục Tân rất hiểu suy nghĩ trong lòng Thằn Lằn. Lúc này, hắn cũng rất hiểu chuyện mà không đi kích thích Thằn Lằn.
“Người anh em, ngươi rất có lòng tin nhỉ...”
Khi Lục Tân không quấy rầy tới Thằn Lằn thì trái lại, Thằn Lằn không nhịn được mà lên tiếng.
Thoạt nhìn hắn rất tự nhiên, biểu cảm trên mặt cũng phù hợp, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy không yên lòng.
“Đi tới đường số 85, ngươi không sợ chút nào sao?”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười:
“Sợ cũng vô dụng thôi.”
“Ừm...”
Thằn Lằn kéo dài giọng:
“Quan hệ giữa hai chúng ta cũng không tệ nhỉ! Ngươi không thể nói thật với ta sao?”
Lục Tân nhìn Thằn Lằn bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Thằn Lằn thì có vẻ nghiêm túc, nhưng còn chứa cả sự lén lút:
“Người anh em, rốt cục năng lực của ngươi đang ở cấp bậc nào vậy?”
“Cấp bậc sao?”
Lục Tân nghe mà không hiểu lời của hắn.
Thằn Lằn lập tức giải thích:
“Không biết ngươi đã được huấn luyện tới phần này chưa. Năng lực của chúng ta ấy à, cũng căn cứ vào phạm vi ảnh hưởng to hay nhỏ, cường độ tinh thần và cả khả năng phòng thủ mà phân biệt. Như dị biến giả hệ nhện như chúng ta nè, ban đầu đều là cấp C, nếu có thể mở rộng năng lực tới mức cực hạn, thông thạo việc triển khai các loại kỹ năng cận cực hạn thì chính là cấp B. Ngươi xem ta cũng là cấp B đó.”
Lục Tân nhìn Thằn Lằn, vô thức nói:
“Ngươi cấp B sao?”
“Ui...”
Biểu cảm trên mặt Thằn Lằn trở nên khoa trương hẳn lên:
“Sao ngươi lại ra vẻ kinh ngạc quá vậy?” Ta lợi hại lắm đó ngươi có biết không...”
“À à, xin lỗi, xin lỗi nhé, ta không có ý đó...”
Lục Tân vội giải thích với Thằn Lằn, chỉ là trong lòng hắn vẫn nghĩ, Thằn Lằn mà cấp B sao?
Trước đây, trên hồ sơ của mình, hình như tạm được xác định là cấp C+ thì phải?
...
“Ngươi nhìn thì có vẻ giống hệ nhện, nhưng thật ra vẫn còn những năng lực khác nữa đúng không?”
Sau đó, Thằn Lằn nhìn Lục Tân bằng ánh mắt coi chừng:
“Thật ra mọi người đã nhìn ra chuyện này rồi, ngươi không phải lừa ta làm gì. Ngươi đã muốn tới cái nơi quỷ quái kia bắt người. Đương nhiên ta phải đi theo ngươi, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng phải nói thật với ta, rốt cục năng lực của ngươi...”
“... là cấp bậc nào?”