Mặt Trăng Đỏ

Chương 240: Vào Một Mình

Chương 240: Vào Một Mình


Lục Tân trầm ngâm rồi nhìn Thằn Lằn:
“Nếu ở trên cấp B, ví dụ như cấp A thì thế nào?”
Thằn Lằn ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời:
“Trên cấp B còn có cấp A, và cấp S nữa!”
“Trong đó, cấp B là như ta này, khá thành thạo trong việc khai thác năng lực bản thân, hơn nữa cũng tương đối ổn định, hoặc vài người trời sinh đã có phạm vi ảnh hưởng lớn như Tửu Quỷ. Cấp A thì lại có sức mạnh to lớn, gần như có thể dùng sức của một người để đối kháng với một tiểu đội mấy trăm người... Đương nhiên cũng có thể sẽ chết, nhưng dù sao cũng có năng lực để chống trả...”
“Mà cấp S thì...”
Hắn ta dừng một chút mới nói:
“Chỉ có thể nói là không thể lý giải nổi! Cấp bậc năng lực không thể lí giải chính là cấp S.”
“Không thể lí giải sao?”
Lục Tân ngạc nhiên khi nghe thấy mấy chữ này, mà Thằn Lằn lại nghiêm túc gật đầu, nói tiếp:
“Thật ra năng lực của chúng ta cùng một loại với các nguồn ô nhiễm, đều có đặc tính riêng và yếu tố then chốt. Những đặc tính và yếu tố then chốt này giúp chúng ta có năng lực. Trong tình huống bình thường, dị biến giả ổn định đều có thể mở rộng cho bản thân mình ba loại năng lực... Ví dụ là hệ nhện chúng ta, nói thì thấy có vẻ không thực tế, nhưng năng lực trụ cột cũng chia ra ba loại. Một là có thể tự do điều khiển thân thể. Hai là năng lực tự chữa lành vượt trội so với người thường. Ba là thao tác tỉ mỉ với những sự vật bên ngoài... Ngươi cũng có thể hiểu rằng, thật ra ba loại năng lực này là một hạt nhân then chốt để vươn người ra xa...”
Lục Tân nhẹ gật đầu, hình như năng lực của Thằn Lằn đúng là vậy.
Chỉ là em gái...
Hắn nhìn em gái qua kính chiếu hậu, cảm thấy có phần tương tự, nhưng điểm khác nhau thì quá nhiều.
“Cho nên nói...”
Thằn Lằn tiếp tục giảng giải lý thuyết, lúc này trông hắn rất nghiêm túc:
“Chỉ cần lý giải được đặc tính năng lực của chúng ta là có thể đối phó được, biết được hạt nhân mấu chốt... là có thể dựa vào đặc tính đó để tiêu diệt chúng ta! Còn dị biến giả cấp S thì vốn không thể biết được năng lực của người đó từ đâu mà ra. Hoặc có lẽ, dù biết được cũng không thể ngăn cản hay làm gián đoạn được. Bất cứ sức mạnh nào đứng trước dị biến giả cấp S thì đều trở nên bị động... Đây chính là lí do vì sao không thể lí giải.”
Lục Tân im lặng nghe Thằn Lằn nói, đồng thời nghĩ về tình huống của chính mình.
Mình có thể bị tiêu diệt không?
Đương nhiên là có rồi.
Năng lực của em gái có thể giúp vết thương trên người mình nhanh chóng lành lại nhưng chắc chắn mình cũng sẽ chết.
Khi mình thi triển năng lực có để lại dấu vết nào để người ta lần theo không?
Hình như là... cũng có nhỉ!
...
Hắn quyết định khiêm tốn một chút:
“Chắc chắn ta không phải cấp bậc không thể lí giải, cao nhất cũng chỉ là cấp A thôi!”
“Ừm...”
Thằn Lằn gật đầu một cái:
“Cao nhất cũng chỉ là cấp A thôi...”
Hắn ta lặp lại những lời này, sắp rớt nước mắt:
“Ngươi đang khiêm tốn đúng không?”
Lục Tân gật đầu.
Trái lại không phải hắn muốn khiêm tốn, chủ yếu là do có mẹ ngồi đằng sau.
Vừa nãy, khi Thằn Lằn giảng giải về sự phân chia các cấp bậc, hình như mẹ cũng lắng nghe một cách nghiêm túc.
Sau đó, bà mỉm cười vui vẻ...
...
“Thế nhưng, dù năng lực của ngươi ở cấp A, nhưng so với khu vực thần bí là cấp S thì vẫn chênh lệch đó!”
Thằn Lằn quanh co một vòng lớn rồi mới nói thẳng vào chủ đề, vẻ mặt như đưa đám:
“Chẳng lẽ ngươi không sợ chút nào sao?”
“Sợ chứ...”
Lúc này, Lục Tân mới phản ứng lại:
“Đi tới nơi kỳ quái như thế, có ai mà không sợ cơ chứ?”
Thằn Lằn mở to hai mắt nhìn:
“Sợ mà ngươi còn đi à?”
Lục Tân nhíu mày, dường như không hiểu lắm:
“Sợ với cả không đi thì có liên quan gì tới nhau không? Bắt những người ở trong đó là công việc của chúng ta....”
Trên con đường lớn thuộc trấn nhỏ Khai Tâm, hai người ngạc nhiên vì nơi đây quá bằng phẳng.
Thông thường, chỉ có những địa phương thường xuyên giao lưu, trao đổi với bên ngoài thì giao thông mới thuận tiện. Tuy nhiều người và xe lai vãng sẽ tạo một áp lực nhất định với mặt đường, nhưng được tu sửa nhiều, cho nên đường vẫn tương đối vững chắc. Còn những địa phương xa lánh thế sự, mặt đường bị yếu tố môi trường tác động hàng năm đã bị nứt nẻ, rất khó đi.
Trong vòng hơn một ngày, Lục Tân và Thằn Lằn đã tới nơi cách trấn nhỏ Khai Tâm khoảng mười km.
Trời đã vào khuya, còn đi đường cả ngày, hai người họ không đi tiếp mà tạm thời dừng lại, nghỉ ngơi hồi sức.
Thằn Lằn ngồi xuống cạnh đống lửa, sau đó hắn ta không ngừng làm công tác chuẩn bị, ngay cả mấy quyển tạp chí mà hắn ta mang theo cũng không có thời gian đọc, Thằn Lằn không ngừng kiểm tra lại súng ống đạn dược, tháo ra lắp lại các loại linh kiện mấy lần liền. Lục Tân cảm nhận được rằng áp lực của Thằn Lằn rất lớn, cười nói:
“Ngươi đừng sợ, lúc đó ta vào một mình là được.”
“Vào một mình sao?”
Thằn Lằn ngạc nhiên, thoáng nhìn về hướng trấn nhỏ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất