Chương 241: Thật Sự Không Sợ?
Lục Tân gật đầu:
“Đúng rồi, ngươi chỉ cần chờ ta ở bên ngoài thôi. Chuyện xong xuôi rồi ta sẽ gửi tín hiệu cho ngươi.”
“Cái này...”
Sắc mặt Thằn Lằn rõ ràng có phần do dự, nhưng lát sau, hắn dần trở nên nghiêm túc, mỉm cười:
“Người anh em, ngươi cũng nhận ra ta đang lo à? Nói thật, ta đang lo CM. Mẹ kiếp cảm giác này chưa xuất hiện bao giờ. Người anh em à, thực ra trước kia ta chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, ngày nào cũng ăn đòn, đừng trông ta bây giờ đẹp trai lai láng như thế mà lầm tưởng, thực ra ta cũng chỉ đang giả vờ...”
Lục Tân gật đầu:
“Ta nhận ra mà.”
Thằn Lằn nhìn hắn bằng ánh mắt u oán:
“Ngươi trả lời thẳng thắn như thế, làm mạch suy của ta loạn hết cả lên rồi...”
Lục Tân nhanh chóng cười, tỏ vẻ áy náy:
“Ta sai rồi, ngươi tiếp tục đi.”
Thằn Lằn ho khan một tiếng, hắng giọng:
“Thế nhưng vậy thì sao, bây giờ ta đã là dị biến giả, gan cũng phải to ra chứ. Giờ đang ra ngoài xử lý công chuyện, sao ta có thể không nhận chút trách nhiệm nào. Ngươi cứ yên tâm, ta không quan tâm trong đó có yêu ma quỷ quái gì, ta và ngươi cùng nhau xông pha một lần. Ta còn mang không ít đạn đặc biệt, sợ gì chứ?”
Lục Tân nghe mà cảm thấy cảm động.
Sau đó, hắn nhìn Thằn Lằn:
“Ngươi thật sự không sợ?”
Thằn Lằn ngạc nhiên, lẩm bẩm:
“Ngươi lại làm rối loạn mạch suy nghĩ của ta...”
“Xin lỗi mà.”
Lục Tân không thể làm gì hơn ngoài cười, lắc đầu:
“Thật sự không cần đâu, ngươi cứ canh gác ở bên ngoài là được. Nếu bên trong có vấn đề gì, ta sẽ gửi đạn tín hiệu cho ngươi, còn cái trấn nhỏ này, ngươi không cần vào, quá nguy hiểm...”
“Ha ha ha...”
Thằn Lằn cười hào sảng:
“Dọc cả đường đi, ta luôn nhắc nhở ngươi là rất nguy hiểm, không phải ta vẫn tới đây đó sao?”
Lục Tân chậm rãi lắc đầu, quay đầu nhìn về hướng Tây Nam.
Đó là hướng của thành phố Thanh Cảng.
Dường như Lục Tân có thể thấy được, trong thành phố vệ tinh số 2 của thành phố Thanh Cảng, tại một căn nhà cũ nát, cha đang ngồi cạnh bàn uống rượu, trút từng ngụm từng ngụm rượu Lão Bạch Can cay nồng vào miệng. Không biết ông đã uống bao lâu, lúc này ông rất trầm mặc, một dáng vẻ trước nay chưa từng có, nhưng chính sự trầm mặc này lại tượng trưng cho nguồn sức mạnh nào đó đang tích tụ từng chút một. Trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy vẻ chờ mong.
Lục Tân đã đồng ý sẽ cho ông ấy một cơ hội xuất hiện.
“Nguy hiểm mà ta nói không phải ở trấn nhỏ Khai Tâm.”
Hắn chậm rãi mở miệng:
“Mà là chỉ chính ta đây này.”
“Chuyện này...”
Thằn Lằn lấy làm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Lục Tân.
Lửa trại đang lặng lẽ cháy lên, đống gỗ thi thoảng lại vang lên tiếng xì xèo từ những con côn trùng bị đốt cháy.
“Nếu như trấn nhỏ Khai Tâm rất nguy hiểm, ta đây cũng có thể gặp nguy.”
Lục Tân nhìn thấy gương mặt Thằn Lằn đầy vẻ ngạc nhiên, mỉm cười giải thích:
“Mỗi người đều có vài điểm kỳ lạ, thực ra ta cũng có, ta từng cố gắng lý giải bản thân, nhưng sau đó ta phát hiện, chuyện này thực sự rất khó...”
Nói đến đây, hắn nhìn thoáng về phía xe.
Mẹ đang ngồi ở ghế sau xe, em gái đứng trên mui xe, nhìn vầng trăng đỏ vằng vặc trên đỉnh đầu.
Sau đó, Lục Tân thở dài:
“Cho nên ta cảm thấy, so với việc tìm hiểu cho rõ còn không bằng chúng ta nghĩ kỹ xem mình nên làm gì. Những người đó đã phạm tội ở thành phố Thanh Cảng, ta cảm thấy nên tóm họ trở về. Nhưng dù vậy ta cũng không muốn liên lụy tới ngươi. Nếu không... nhỡ ngươi thực sự gặp chuyện, ta sẽ thấy rất hổ thẹn...”
Thằn Lằn sửng sốt rồi miễn cưỡng cười nói:
“Ha ha, xem ngươi nói kìa, ngươi không muốn ta hỗ trợ thì dẫn ta theo làm gì?”
Lục Tân thản nhiên đáp:
“Lái xe...”
“...”
Trong giây lát, Thằn Lằn không biết nên nói gì cho phải.
Vẻ mặt của hắn ta cũng có phần kỳ quái, không biết là kinh ngạc hay cảm động.
Thằn Lằn nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi mới gật đầu:
“Ta sẽ nghe ngươi, nhưng trước khi ngươi vào trong đó, phải nghe theo ta. Ta không biết ngươi có bí mật gì, nhưng nguồn ô nhiễm và các loại năng lực là cùng một loại. Bây giờ, ngươi nên ăn uống no nê, nuôi dưỡng cho tinh thần được khoẻ mạnh.”
“Sau khi vào trong, tốt nhất là ngươi đừng ăn gì cả, uống lại càng không. Nếu không phải vì thiết bị chúng ta mang theo chưa đủ, thậm chí ta còn kiến nghị ngươi mặc quần áo bảo hộ vào. Vì bất kể ngươi ăn gì, uống gì cũng có thể gây ra ô nhiễm tinh thần. Sau khi ngươi vào trong, làm gì ngươi cũng phải cẩn thận... Tốt nhất là chuyện đi vệ sinh cũng nên giải quyết luôn ở ngoài này đi!”
Lục Tân nghe Thằn Lằn dặn dò, gật đầu khe khẽ.
Hắn cũng làm theo lời Thằn Lằn nói, ăn no nê một bữa rồi ngủ thật sảng khoái.
Vốn hắn và Thằn Lằn đã chia xong rồi, một người canh giữ nửa đêm trước, một người canh giữ nửa đêm sau, nhưng Thằn Lằn muốn để cho hắn nghỉ ngơi tốt nên gánh toàn bộ nhiệm vụ gác đêm. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Lục Tân thấy Thằn Lằn ngồi trên mui xe, nghiêm túc canh gác.
Tuy là trong tay hắn vẫn đang cầm một quyển tạp chí rất “lành mạnh”, nhưng thái độ phòng thủ vẫn rất nghiêm túc.
Sau khi tỉnh dậy, hắn nấu một món ăn kết hợp giữa thịt bò đóng hộp và mì ăn liền.
Ăn no, giải quyết ba chuyện gấp của đời người xong thì hai người mới dập lửa, thu dọn đồ đạc rồi lên xe.